Cuộc chiến không một ai đơn độc và bị bỏ lại phía sau
2020-03-11 01:25
Tác giả: Kim Bạch
blogradio.vn - Mahantma Gandhi có câu nói rất hay: “Sức mạnh không đến từ thể chất. Nó đến từ ý chí bất khuất”.
***
Thử thách trong cuộc sống, chỉ đơn giản là dạy chúng ta bài học về sự kiên cường và mạnh mẽ. Trong bối cảnh khó khăn nhất, chúng ta nhận ra được truyền thống “tương thân tương ái” tốt đẹp của dân tộc Việt.
Sự việc ngày 07/3, đồng bào cả nước đã có một đêm “không thể chợp mắt”. Ám ảnh với con số thứ 17, cái tên “nóng” gắn liền với con phố Trúc Bạch thơ mộng đã trở thành tiêu điểm cho dư luận. Nhiều người trách “chị” vô ý thức, giữa tâm dịch mà lại di chuyển tới Châu Âu, không báo cơ quan chức năng để thực hiện các thủ tục cách ly.
“Chị” là một người trẻ, được tiếp thu đầy đủ thông tin và hiện đang sống trong môi trường hiện đại, văn minh của đất nước. Vậy mà lại thiếu hụt đi kiến thức cơ bản để bảo vệ mình và cộng đồng. Khiến cho cả một bệnh viện 500 người, cho khu phố, gia đình, bạn bè,… phải cách ly để theo dõi.
Tôi hiểu, các bạn bức xúc vì những hành động “vô tư” đó. Nhưng ai cũng từng sai lầm. Sự việc đã xảy ra, không thể thay đổi. Hành động của “chị” là đáng trách. Nhưng thay vì các bạn “ra sức” lên án, hãy dành thời gian để tìm hiểu các kiến thức phòng chống dịch bệnh. Thay vì vội vã xách đồ về “quê” tránh dịch, hãy ở lại, thực hiện các biện pháp phòng tránh. Khi số lượng người tập trung di chuyển quá lớn, càng làm cho nguy cơ lây nhiễm bệnh cao hơn. Thay vì đầu cơ, tích trữ thực phẩm, hàng hóa, dược phẩm thì hãy cùng chia sẻ, đồng cảm với mọi người xung quanh.
Hình ảnh các y bác sĩ không ngại nguy hiểm ngày đêm điều trị cho các bệnh nhân nhiễm covid-19, tập trung mọi nguồn lực để nghiên cứu điều chế vắc-xin; các đồng chí công an, bộ đội, các cơ quan chức năng “không có tết” để luôn túc trực 24/7 với dịch bệnh. Hành động sẻ chia từng chiếc khẩu trang y tế, từng chai dung dịch sát khuẩn, thùng thực phẩm, nước sạch,... Tôi tự hào khi mình là con - dân Việt Nam. Người Việt dù đi khắp năm châu bốn biển cũng mang theo tinh thần dân tộc, sẻ chia, đùm bọc và giúp đỡ.
Bạn yên tâm một điều, trong “cuộc chiến” này, không ai phải đơn độc và không ai bị bỏ lại phía sau, khi Chính phủ, các cơ quan ban ngành và toàn thể dân tộc luôn ngày đêm đồng hành cùng bạn.
Chúng ta tự hào khi xây đắp lên non sông đất Việt thì đây cũng chỉ được coi như một thử thách trong giai đoạn phát triển của lịch sử. Hãy nắm tay với người dân Hà Nội để cùng chiến thắng dịch bệnh.
Khung cảnh Hà Nội tiết tháng 3, vẫn đẹp nao lòng. Sắc hồng xen lẫn tím biếc của loài hoa ban Tây Bắc, những cánh hoa sưa, hoa bưởi trắng muốt khẽ đung đưa trong làn gió se lạnh buổi sớm. Chờ đợi “hình ảnh Hà Nội - Ngàn năm văn hiến” kiên cường, bất khuất, khát vọng vươn lên mạnh mẽ trở lại vào một ngày không xa!
© Kim Bạch – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
KHó hơn cả việc yêu anh chính là quên anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.