Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cứ vui đi, cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ

2018-11-18 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Có những ngày tháng mà khi đó, cũng trong cái thời tiết lạnh lẽo này, phóng xe vun vút ngoài đường, cảm nhận cái lạnh thấu xương, chạy đua với thời gian, với công việc, nhưng lại cảm thấy rất tuyệt, rất hả hê. Cảm nhận cái sự cuồng nhiệt, háo thắng của tuổi trẻ.

***

blog radio, Cứ vui đi, cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ

Trời trở lạnh rồi, hít hà cái không khí lạnh lẽo này, tự nhiên lòng lại thấy vui vẻ, nhẹ nhõm lạ thường. Có cái gì đó như sục sôi của tuổi trẻ, của thanh xuân đã mất. Có cái gì đó như gợi nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, những tháng ngày đã qua. Và có cái gì đó như hân hoan, cũng như nuối tiếc. Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân đã qua, chỉ một lần được cảm nhận trong đời. Nhưng lại có điều gì đó như thúc giục, cổ vũ. Cổ vũ tinh thần mạnh mẽ, cổ vũ bản thân hãy tự tin bước tới tương lai.

Thời tiết, cảnh sắc gợi kỷ niệm, những kỷ niệm mà ta tưởng ta không còn nhớ tới nó nữa. Ngày xưa đó, khi còn là cô sinh viên ngốc nghếch, vừa mới bước chân vào giảng đường đại học, nó thấy cô đơn, nó nhớ gia đình. Cái cảm giác buồn này luẩn quẩn trong tâm trí, không quá sâu sắc, nhưng lại khó dứt ra. Nhìn những bạn sinh viên xung quanh, họ vui vẻ, họ nhiệt huyết tham gia những hoạt động của nhóm mình, nó lại không biết mình đã nhoẻn miệng cười lên tự lúc nào. Thế nên, như một thói quen được hình thành, mỗi khi thấy buồn, thấy cô đơn nó lại ra bờ hồ của trường, một mình ngồi ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.

Ngày xưa đó, khi lần đầu tiên biết cảm giác yêu, lang thang tay trong tay cùng người ấy, cũng trong cái giá lạnh này, trong con đường ấy. Xung quanh bờ hồ những hoạt động ngoài trời được tổ chức không lúc nào hết, nó lại thấy ấm áp, hân hoan và hạnh phúc. Biết bao mộng mơ màu hồng, biết bao cảm xúc dại khờ được hình thành. Bao bức ảnh kỷ niệm, bao ký ức yêu thương. Và cũng ngày xưa đó, cũng trên con đường ấy, trong tiết trời ấy, lần đầu nó được nếm vị đắng của tình yêu.

Ở đó, những ngày tháng sinh viên vui vẻ, nhiệt tình. Những ngày kỷ niệm cùng lớp, cùng trường, những ca khúc được cất lên, những cái nắm tay vui vẻ, nô đùa, hò hét. Những ngày tháng sinh viên, không thiếu những buổi thể dục đến chiều muộn mới về, vẫn ngồi lại quán nước tán gẫu, uống những cốc nhân trần, trà đá. Ngày xưa đó, được làm những gì mình thích, được vui chơi vô tư không phải tư lự nhiều. Vui, khỏe, nhiệt tình, hạnh phúc.

Rời xa những năm tháng sinh viên, bắt đầu bước chân vào xã hội với những dự định, những kế hoạch của công việc, của cuộc sống, của gia đình. Nhớ những ngày thức gần thâu đêm để làm việc, để theo dõi thí nghiệm. Những ngày tháng thức khuya, dậy sớm, nhiều khi chỉ thèm được ngủ nướng nhưng cuối cùng quen thói lại chẳng ngủ được. Làn đầu tiên thấy vai trò, trách nhiệm của mình với công việc, với cuộc sống của mình. Những ngày hừng hực khí thế làm việc, nay có còn không? Có những ngày tháng mà khi đó, cũng trong cái thời tiết lạnh lẽo này, phóng xe vun vút ngoài đường, cảm nhận cái lạnh thấu xương, chạy đua với thời gian, với công việc, nhưng lại cảm thấy rất tuyệt, rất hả hê. Cảm nhận cái sự cuồng nhiệt, háo thắng của tuổi trẻ.

Có những ngày lang thang trên những cung đường. Hai ba ngày lại chuyển chỗ, ban ngày làm việc, làm việc, đến khi đêm xuống lại băn khoăn không biết nên đi đâu về đâu, như những đứa trẻ bơ vơ không chốn để về. Những ngày tháng đó, cả hành trình, cả cuộc đời chỉ là những chuyến đi.

blog radio, Cứ vui đi, cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ

Đi tới những nơi xa, tới những nơi mới lạ, chưa từng tới, một mình, dong duổi trên chiếc xe honda, lang thang phiêu bạt. Nhiều khi lại thấy hay, như con ngựa bất kham không muốn dừng chân lại một chỗ quá lâu. Có lúc mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, nhưng ta lại nhận ra nhiều bài học, nhiều giá trị của cuộc sống. Ta gặp được nhiều người, tiếp xúc và biết thêm được nhiều phong tục, văn hóa. Thưởng thức thêm nhiều ẩm thực địa phương. Cũng trên những con đường đó, ta mới thấy được nhiều cảnh đẹp ta ngỡ chỉ có trong tranh, cảm nhận được những miền khí hậu khác nhau, cảm giác tuyệt vời khó diễn tả khi cảm thấy sự thay đổi của khí hậu chỉ qua một cái bước chân. Ta mới biết được cuộc sống muôn màu, muôn vẻ biết nhường nào. Tuyệt vời biết bao!

Những ngày tháng đó, có nhiều lúc ta muốn cuộc đời mình là những chuyến đi, được trải nghiệm mọi miền của tổ quốc. Được thỏa sức chạy, được thỏa sức đi, đến những nơi ta muốn đến.

Giờ đây, nghĩ lại thời gian đã qua, chợt xót buồn, nhưng vẫn cảm thấy sự hân hoan, niềm vui, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cũng tự cười mình, không ngời thời gian vừa rồi mình đã dừng lại khá lâu, viết được không ít tâm sự. Mặc dù tất cả đều là những câu chuyện buồn, những tình cảnh khá éo le, nhưng nhớ lại một câu đã từng nhắc nhở bản thân: “Thái độ của mình quyết định cuộc sống của mình, thái độ tích cực, cuộc sống sẽ tích cực”. Vậy thì tại sao không nhìn nhận và sống theo hướng tích cực đi! Dù thời gian trôi qua, không ít buồn ập tới, nhưng cũng có rất nhiều niềm vui ta đã được thử nghiệm.

Thời gian thanh xuân với mỗi người là không giới hạn. Tại sao ta không thể sống như sống trong thanh xuân một lần nữa. Được làm những điều mình muốn, mình thấy tốt nhất với đầy nhiệt huyết và đam mê. Cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ! Thanh xuân! Ta lại quay lại đây!

© lương thị minh thu – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

back to top