Còn trẻ đừng đi vòng tròn bởi vì bạn sẽ không bao giờ tới đích
2018-09-14 01:26
Tác giả:

Tôi không biết mình đánh mất bản thân từ bao giờ?
Chuỗi hành trình tiếp tục sự sống của tôi cứ thế đi. Tôi đi một vòng tròn và lại một vòng tròn, người ta bảo thế, cứ đi đi, và tôi cứ đi, đi theo người ta. Cuộc hành trình đó rất vui vẻ, mọi người để thể hiện ra những cái họ đạt được, dù bằng cách này hay cách khác. Tôi vui thay cho họ, lấy niềm vui của họ làm động lực tiếp tục đi vòng tròn. Ở bên họ, tôi rèn luyện được cách cười thật tươi, nhưng khóc thì khó hơn một chút, khi cái gì đó, ở đâu đó ẩn nấp trong tôi muốn bật ra ngoài, tôi sẽ kiếm một nơi kín đáo để không ai thấy, không ai có thể biết được. Nhưng sau này vì có quá nhiều thứ cần thiết hơn nó nên tôi để dành đến cuối tuần, nhốt mình trong phòng, ngủ một ngày một đêm, và cho ra hết những cái cần ra. Một loại chất lỏng trong suốt có vị mặn thôi.
Tôi đi cũng được 27 năm có lẻ rồi, đi đến xiêu vẹo rồi mới nhìn ra những ngã rẽ. Phải rồi, có nhiều ngã rẽ vậy tại sao tôi cứ đi vòng tròn làm chi?
Tôi sợ lạc lõng, sợ cô đơn, sợ có ngã xuống trong các lối đi kì lạ kia cũng chẳng có ai nắm tay kéo tôi lên. Tôi mãi yếu ớt và vụng về. Còn thời gian thì cứ thế trôi. Tôi day dứt và hổ thẹn khi nhìn vào chính mình. Bao năm qua, tôi làm đẹp cho thể xác, lí lịch này, nhưng chưa từng nhìn vào chính điều mình muốn.
Rồi một ngày không đẹp trời, tôi nhìn vào mình trong gương. Gương mặt hốc hác, tiều tụy, thời trang không còn bắt kịp xu hướng, tôi tìm kiếm cái đẹp đẽ nhất trên thân thể mình. Tôi bắt gặp ánh mắt, đó là một ánh nhìn xa lạ. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mở cánh cửa đó, tôi bước vào đống đổ nát do chính mình tạo ra, cũng gần 10 năm rồi, tôi chưa từng nhìn lại.

Tôi đã từng chơi, nhưng chưa từng chơi hết sức mình muốn. Từng cố gắng học, một cách nửa vời. Đã từng yêu vụng dại để thỏa mãn cái ham thú, mà trong giây phút khoái lạc nhất tôi tự hỏi chỉ vậy thôi sao. Đã từng bỏ đi thứ thiêng liêng nhất, kết tinh của tình yêu hay hoan lạc, tôi không dám chắc nữa.Tôi có một công việc ổn định do người nhà sắp xếp, tôi làm việc hăng say, như một phản xạ phải thế, tôi được khen, được lên quân hàm. Rồi thì người ta chúc mừng, ghen tị với tôi, còn tôi, thân thể tôi mệt lừ vì cố gắng.
Tôi tự định nghĩa đấy là niềm vui sao? Tôi biết mình không hề thích công việc này, nhưng tôi lại không biết mình thực sự thích cái gì? Tôi dám từ bỏ công việc của mình, nhưng lại không dám để bản thân chơi vơi trong xã hội này. Tôi một mình, không đủ sức để yêu một chàng trai, mà có lẽ cũng chẳng ai yêu tôi. Tôi càng không dám kết luận thứ tình cảm đẹp đẽ nhất trong lòng tôi lúc này, tôi sợ mất người ấy, cũng chưa từng có được người ấy. Tôi sợ trái tim của chúng tôi không cùng chung nhịp, rồi sẽ lại mất nhau. Đúng hơn, tôi tiến đến với người ấy với cơ chế phòng thủ. Quá sợ mất mát, tôi không có gì để đánh cược với tình cảm đi ngược xã hội này. Không tìm ra được bản thân tôi, linh hồn tôi yếu ớt đến nỗi trong suốt như giọt sương vậy. Tôi nhận ra rằng nếu tôi không làm gì đó, giọt sương ấy sẽ bốc hơi vĩnh viễn khi nắng lên.
Những ý nghĩ quanh quẩn trong đầu tôi. Đó là những giây phút tôi đối mặt với tâm hồn mình, nó đã chịu đựng tôi quá nhiều, nó muốn tôi thay đổi, hoặc là giải thoát nó. Tôi phải chọn lựa, đâu mới là tôi?
Hôm nay, tôi viết những dòng cuối cùng này cho con người yếu đuối. Bởi ngày mai, tôi sẽ là một người mới, mạnh mẽ và dám sống với những gì tôi muốn.
© Nguy Lan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.







