Phát thanh xúc cảm của bạn !

Còn trẻ đừng đi vòng tròn bởi vì bạn sẽ không bao giờ tới đích

2018-09-14 01:26

Tác giả:


blogradio.vn – Tôi đi cũng được 27 năm có lẻ rồi, đi đến xiêu vẹo rồi mới nhìn ra những ngã rẽ. Phải rồi, có nhiều ngã rẽ vậy tại sao tôi cứ đi vòng tròn làm chi?

***

blog radio, Còn trẻ đừng đi vòng tròn bởi vì bạn sẽ không bao giờ tới đích

Tôi không phải là một nhà văn, cũng chưa từng viết chuyện. Người ngồi trước màn hình máy tính và gõ ra những dòng này là một kẻ muốn sống thật với bản thân, một kẻ muốn thỏa mãn cái hứng thú trẻ con mà khi lớn lên đã quên mất. Đúng vậy, tôi đã từng mong ước trở thành một nhà văn. Trong cái mơ màng của ngày ấy, tôi sung sướng khi làm kẻ thao túng, hô hoán cái cảm xúc bình lặng trong sâu thẳm con người khi họ đọc tiểu thuyết của tôi…. Nhưng rồi tôi quên đi!

Tôi không biết mình đánh mất bản thân từ bao giờ?

Chuỗi hành trình tiếp tục sự sống của tôi cứ thế đi. Tôi đi một vòng tròn và lại một vòng tròn, người ta bảo thế, cứ đi đi, và tôi cứ đi, đi theo người ta. Cuộc hành trình đó rất vui vẻ, mọi người để thể hiện ra những cái họ đạt được, dù bằng cách này hay cách khác. Tôi vui thay cho họ, lấy niềm vui của họ làm động lực tiếp tục đi vòng tròn. Ở bên họ, tôi rèn luyện được cách cười thật tươi, nhưng khóc thì khó hơn một chút, khi cái gì đó, ở đâu đó ẩn nấp trong tôi muốn bật ra ngoài, tôi sẽ kiếm một nơi kín đáo để không ai thấy, không ai có thể biết được. Nhưng sau này vì có quá nhiều thứ cần thiết hơn nó nên tôi để dành đến cuối tuần, nhốt mình trong phòng, ngủ một ngày một đêm, và cho ra hết những cái cần ra. Một loại chất lỏng trong suốt có vị mặn thôi.

Tôi đi cũng được 27 năm có lẻ rồi, đi đến xiêu vẹo rồi mới nhìn ra những ngã rẽ. Phải rồi, có nhiều ngã rẽ vậy tại sao tôi cứ đi vòng tròn làm chi?

Tôi sợ lạc lõng, sợ cô đơn, sợ có ngã xuống trong các lối đi kì lạ kia cũng chẳng có ai nắm tay kéo tôi lên. Tôi mãi yếu ớt và vụng về. Còn thời gian thì cứ thế trôi. Tôi day dứt và hổ thẹn khi nhìn vào chính mình. Bao năm qua, tôi làm đẹp cho thể xác, lí lịch này, nhưng chưa từng nhìn vào chính điều mình muốn.

Rồi một ngày không đẹp trời, tôi nhìn vào mình trong gương. Gương mặt hốc hác, tiều tụy, thời trang không còn bắt kịp xu hướng, tôi tìm kiếm cái đẹp đẽ nhất trên thân thể mình. Tôi bắt gặp ánh mắt, đó là một ánh nhìn xa lạ. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mở cánh cửa đó, tôi bước vào đống đổ nát do chính mình tạo ra, cũng gần 10 năm rồi, tôi chưa từng nhìn lại.

blog radio, Còn trẻ đừng đi vòng tròn bởi vì bạn sẽ không bao giờ tới đích

Tôi đã từng chơi, nhưng chưa từng chơi hết sức mình muốn. Từng cố gắng học, một cách nửa vời. Đã từng yêu vụng dại để thỏa mãn cái ham thú, mà trong giây phút khoái lạc nhất tôi tự hỏi chỉ vậy thôi sao. Đã từng bỏ đi thứ thiêng liêng nhất, kết tinh của tình yêu hay hoan lạc, tôi không dám chắc nữa.Tôi có một công việc ổn định do người nhà sắp xếp, tôi làm việc hăng say, như một phản xạ phải thế, tôi được khen, được lên quân hàm. Rồi thì người ta chúc mừng, ghen tị với tôi, còn tôi, thân thể tôi mệt lừ vì cố gắng.

Tôi tự định nghĩa đấy là niềm vui sao? Tôi biết mình không hề thích công việc này, nhưng tôi lại không biết mình thực sự thích cái gì? Tôi dám từ bỏ công việc của mình, nhưng lại không dám để bản thân chơi vơi trong xã hội này. Tôi một mình, không đủ sức để yêu một chàng trai, mà có lẽ cũng chẳng ai yêu tôi. Tôi càng không dám kết luận thứ tình cảm đẹp đẽ nhất trong lòng tôi lúc này, tôi sợ mất người ấy, cũng chưa từng có được người ấy. Tôi sợ trái tim của chúng tôi không cùng chung nhịp, rồi sẽ lại mất nhau. Đúng hơn, tôi tiến đến với người ấy với cơ chế phòng thủ. Quá sợ mất mát, tôi không có gì để đánh cược với tình cảm đi ngược xã hội này. Không tìm ra được bản thân tôi, linh hồn tôi yếu ớt đến nỗi trong suốt như giọt sương vậy. Tôi nhận ra rằng nếu tôi không làm gì đó, giọt sương ấy sẽ bốc hơi vĩnh viễn khi nắng lên.

Những ý nghĩ quanh quẩn trong đầu tôi. Đó là những giây phút tôi đối mặt với tâm hồn mình, nó đã chịu đựng tôi quá nhiều, nó muốn tôi thay đổi, hoặc là giải thoát nó. Tôi phải chọn lựa, đâu mới là tôi?

Hôm nay, tôi viết những dòng cuối cùng này cho con người yếu đuối. Bởi ngày mai, tôi sẽ là một người mới, mạnh mẽ và dám sống với những gì tôi muốn.

© Nguy Lan – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top