Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân của con sẽ trọn vẹn như chờ mong của mẹ

2018-08-01 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Mẹ ơi con sợ thời gian, con thật đau lòng khi cho con những tháng ngày ngây dại, buông bỏ nỗi lòng cô thiếu nữ thời cấp ba để rồi đánh cắp đi những năm tháng của mẹ, của đấng sinh thành. Khi mỗi lần về nhà, con luôn thấy dáng người cao gầy khoác lên trên chiếc áo mà sau lưng đượm một vạt mồ hôi, tươi cười rồi thêm vào mấy câu hồ hởi. Đêm, mẹ con lại thì thào tới khuya nói đủ thứ chuyện trên đời, đến nổi ba cũng không ngủ được, lại ra bàn pha một ly trà ấm ngồi nhâm nhi. Con nhớ quá cái cảm giác được ở nhà, được ở bên mẹ và cả ba, được ngồi nghe anh trai lí luận về cuốn sách chuyên ngành,… Con muốn gom nhặt những kỉ niệm ấy ghép lại thành một mảng lớn, đủ trọn vẹn, đủ đầy yêu thương, rồi gửi đến mẹ để con nhìn thấy mẹ cười.

***

blog radio, Thanh xuân của con sẽ trọn vẹn như chờ mong của mẹ

Bừng tỉnh trong nắng hạ, giữa tiếng ve râm rang kéo nhành phượng thêm sắc đỏ, hàng ghế đá nhuốm màu mưa in thành từng vệt vàng tươm. Con cứ ngỡ tháng năm rực rỡ của tuổi thanh xuân như cơn mưa rào mang một xúc cảm gọi là bâng khuâng hay hối tiếc ấy. Mẹ à, con không biết thanh xuân của mẹ như thế nào, có rộn rã, có vui tươi, hay im lìm trong giấc ngủ mơ màng?

Thanh xuân của mẹ...

Thanh xuân ấy có tiếng suối không nhẹ nhàng êm ả như gió ru, có tiếng súng đạn máy bay rầm rộ trên nền trời trước mắt,… Nhưng mà nơi đó nuôi lớn mẹ con ơi. Trường học thời đó quá xa vời, miếng cơm kiếm được phải chia năm, cày cuốc ban ngày, đêm tát nước, có ánh trăng vàng sóng sánh những ngày thơ. Lớn lên rồi dăm bữa lại nhớ về ngày ấy, thanh xuân lớn lên trong cát bụi chiến tranh. Vui cho con khi hòa bình lặp lại, sống vui tươi trong trời đất chan hòa, không cần con nhìn lại bầu trời vật vả, chỉ mong con nhìn về phía trước để bước đi.

Bất giác trong cuộc đời mười tám năm con đã trải, mẹ luôn là bờ vai để con dựa vào mà nơi đó còn có tấm lòng của ba. Săn sóc từng miếng ăn cái mặc, cho đi học rồi cả trường đời. Thế nhưng, cho đến khi bước vào mái trường phổ thông và sống xa nhà con mới ngỡ ra...

Ở cái tuổi đầu mới lớn, cái tuổi bắt đầu biết chạm vào những cuồng say, những đam mê nhưng cũng có cả những cạm bẫy vô hình, cái tuổi mà chúng ta gọi là thanh xuân ấy, mỗi người chỉ một hay qua rồi ta có thể làm sống dậy thêm một lần nữa. Con gặng hỏi nhưng không muốn biết câu trả lời mẹ ạ. Là một học sinh cuối cấp đang trong giai đoạn nước rút, ai cũng chăm chỉ cả, nhưng rồi ai cũng nghĩ về thanh xuân của họ một lần, một lần thôi… Con thơ thẩn trong miên man những lời thư không gửi, những buổi trống tiết con lại bỏ về nhà với mẹ nhưng cũng chẳng dám bộc bạch giống trong thư. Vậy nên thời tươi trẻ con đành cất giữ ở trong lòng vì con biết sẽ có một ngày nó bung nở như những cánh phượng ngoài góc sân kia.

Mẹ còn nhớ không, khi lên ba con thường ngỗ nghịch, lên năm con lại lẽo đẽo theo sau, lên mười con giúp mẹ những nương cà, rồi từng năm từng năm trôi qua cho đến bây giờ, con cầm bút lên viết từng nét cuộc đời của chính con. Và con nhận ra rằng có một thứ thật nghiệt ngã, nó có thể làm cho người ta vui buồn bất chợt rồi hóa thành cơn mưa phùn chẳng dứt, vây bủa con người.

blog radio, Thanh xuân của con sẽ trọn vẹn như chờ mong của mẹ

Mẹ ơi con sợ thời gian, con thật đau lòng khi cho con những tháng ngày ngây dại, buông bỏ nỗi lòng cô thiếu nữ thời cấp ba để rồi đánh cắp đi những năm tháng của mẹ, của đấng sinh thành. Khi mỗi lần về nhà, con luôn thấy dáng người cao gầy khoác lên trên chiếc áo mà sau lưng đượm một vạt mồ hôi, tươi cười rồi thêm vào mấy câu hồ hởi. Đêm, mẹ con lại thì thào tới khuya nói đủ thứ chuyện trên đời, đến nổi ba cũng không ngủ được, lại ra bàn pha một ly trà ấm ngồi nhâm nhi. Con nhớ quá cái cảm giác được ở nhà, được ở bên mẹ và cả ba, được ngồi nghe anh trai lí luận về cuốn sách chuyên ngành,… Con muốn gom nhặt những kỉ niệm ấy ghép lại thành một mảng lớn, đủ trọn vẹn, đủ đầy yêu thương, rồi gửi đến mẹ để con nhìn thấy mẹ cười.

À mẹ ơi, con chưa kể về khoảng trời cấp ba của con mẹ nhỉ? Ngôi trường tầm vóc ấy cứ sừng sững và lạnh lùng những ngày đầu con bước vào ngưỡng cửa, thế mà giờ đây nó đã quá đổi thân thương, trở thành tri kỉ, và sau này sẽ trở thành cố nhân. Còn đám học trò tụi con nhớ ngày nào còn chưa quen, cái tên còn chưa biết, ấy thế đã ba năm cùng nhau học tập, vui đùa, lỡ có chút gì là gọi nhau, thế là thân hồi nào không biết nữa. Có lẽ một mai khi rời xa, ai cũng bộn bề chuyện đời, chuyện người, nhưng chắc ai cũng nhớ đã một thời góp cho câu chuyện phổ thông những màu tươi đẹp như vậy. Ngồi viết mơ màng con thấy nhành phượng cười trong gió khẽ đưa mình theo những lối song song, cánh hoa vờn nhẹ trên mặt đá rồi rơi xuống trên trang vở ,con nhẹ khép lại và cất giữ như một hoài niệm đẹp, ngôi trường trong tầm mắt bỗng hóa thành những cụm từ vụng về trong con…

Cảm ơn ngôi trường đã nuôi lớn con bằng tri thức, dạy con trưởng thành từng bước một, và cảm ơn vì đã cho con nếm một phần mùi vị của thanh xuân. Và mẹ ơi, con cảm ơn mẹ một đời bao bọc, thanh xuân con xin gửi tặng người! Mong mẹ sẽ cùng con tận hưởng nó và sống hết mình,… Vì một điều đơn giản: “Mẹ là mẹ của con!”

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

back to top