Phát thanh xúc cảm của bạn !

Còn mãi Hoài Đông (Phần 2)

2023-03-17 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Anh đã ra đi, trong những ngày mùa đông. Nhưng không, dù anh có biến mất trên cuộc đời này, anh sẽ bắt đầu lại tồn tại, sự tồn tại vĩnh viễn nơi sâu thẳm trái tim cô. Dẫu anh chưa kịp một lần nói tiếng yêu cô, nhưng thứ ngôn ngữ không lời của tình yêu đã nói hộ tự lâu rồi. Vì tình yêu xuất phát ở đôi tim cho dẫu ngàn năm vẫn không hề phai nhạt.

* * *

Hôm cùng mọi người tiễn anh ra sân bay, đôi mắt cô vẫn còn đang đỏ hoe sưng mọng. Mọi người hiểu rằng tại cô quá "mến" anh. Chỉ riêng anh, cảm thấy lòng mình cứ từng cơn đau nhói âm thầm, nhưng anh biết, mình không thể khác hơn.

Làm xong mọi thủ tục, check in. Trước lúc vào phòng cách ly, Đông kéo Hải Duy vào một góc rồi dặn dò điều gì nho nhỏ vào tai... Hải Duy có vẻ quá bất ngờ, cứ ôm chặt lấy anh trai trong lúc chia tay đầy bịn rịn. Đông nhẹ nhàng gỡ tay em trai ra, rồi vui vẻ nói:

- Thôi anh đi. Ba mẹ ở nhà trông cậy hết vào em chăm sóc. Hãy nhớ... những gì anh hai dặn nhé.

- Anh hai... 

- Anh không sao! Chỉ đi làm xa thôi, rồi anh sẽ lại về.

Rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Ly. Bàn tay anh ấm quá, khiến cô thoáng quên giây phút mùa đông lạnh lẽo xa anh.

 - Anh Đông

- Ở nhà cố gắng học chăm nha cô bé. Dù đi làm xa dài hạn, ngày em thành công nhất định anh Đông sẽ về kịp để chúc mừng. Dù không có anh ở nhà nhưng em hãy thường xuyên sang chơi thăm hai bác, còn Hải Duy mà, Hải Duy cũng giống như anh vậy.

- Em biết rồi. 

Lưu Ly bật khóc 

- Anh Đông đã hứa với em rồi đó nha. Nhưng đến giờ này Ly vẫn chưa thể hiểu vì sao anh Đông lại quyết định đi xa. Em hỏi thật anh Đông, có phải... vì chị Phương Lan không vậy?

- Không phải. 

Đông cười 

- Anh đi làm ăn thôi mà. Vả lại, có yêu ai bao giờ mà bảo là anh đang bị thất tình.

Cái anh Đông này. Ly đang buồn mà còn cố tình tìm cách chọc để Ly cười, trong khi má cô vẫn còn long lanh dòng nước mắt. Nhưng đã sắp đến giờ, anh phải vào phòng cách ly, Đông vội hôn ba mẹ và ôm em trai từ giã.

Ly hấp tấp.

- Ở Hàn Quốc tiết trời lạnh lắm, anh Đông nhớ giữ gìn sức khoẻ nha. Ly không có gì để tặng anh ngoài chiếc khăn gió ấm. Anh Đông nhớ quàng nó thêm, mỗi khi thấy lạnh.

Đông đón nhận bằng cách cúi khom người cho Ly quàng chiếc khăn leen vào cổ, anh xúc động không thể nói nên lời. Anh lặng lẽ chào mọi người. Phải rời xa những người thân yêu với Đông là điều buồn đau nhất. Đặc biệt là cô bé Lưu Ly, lúc nắm lấy bàn tay cô, suýt chút thì Đông đã không đủ sức để kìm lòng. Vì cảm xúc thật trong tim anh đã sắp sửa bị vỡ oà...

chung-ta-hay-tap-thoi-quen-mim-cuoi-voi-bat-cu-kho-khan-758x474

Anh muốn ôm lấy cái hình dáng mảnh mai và trao đi những nụ hôn nồng ấm ban đầu, nhưng rồi anh tự kịp ngăn mình lại. Tại sao, tại sao anh lại có thể che giấu được cảm xúc thật trước cô? Anh cũng không biết nữa. Nhưng đôi khi người ta yêu nhau, cũng chỉ có thể âm thầm trong tâm tưởng. Và hơn thế, anh luôn cần phải giữ gìn, vì ý nghĩa, mục đích của sự ra đi...

 

* * *

Anh Đông đi rồi, Hải Duy mới nghe trống trải vô cùng. Duy cũng không ngờ anh hai lại thương mình đến thế. Anh hai đi xa còn vì mong muốn tạo cơ hội cho Duy gần gũi Lưu Ly. Nghĩ tới việc anh hai nhường hạnh phúc cho mình mà lòng Duy thêm ray rứt xốn xang.

Cậu lại tự trách mình không cẩn thận để anh hai đọc được những dòng status mà cậu chỉ có ý định đăng riêng để tự giải tỏa nỗi buồn. Nhưng khi anh hai đi rồi Hải Duy mới hiểu tình yêu đâu phải nhờ vào sự hy sinh của người khác mà có được. Nó phải bắt đầu bằng sự rung động của đôi tim.

Trước đây Duy cứ cho rằng tại anh hai làm vật cản mà Lưu Ly khó có thể yêu mình. Tuy nhiên, sự thật không phải thế. Vì những tháng ngày không có anh hai, tình cảm giữa Duy và Lưu Ly cũng đâu thay đổi được gì. Ngược lại Duy còn sớm nhận ra tâm hồn của Lưu Ly đang trọn vẹn gửi về một người, ở một nơi rất rất xa xôi là anh hai đang lao động tận bên Hàn Quốc. Ly còn thú nhận với Duy, rằng cô mến anh hai từ lâu, lâu lắm... nhưng thực sự nhận biết đã yêu anh chỉ từ lúc Ly đến tiễn anh ở sân bay.

Lẽ nào, sự hy sinh của anh hai dành cho Duy là vô nghĩa? Duy nghĩ không hẳn là như vậy. Vì đã gọi là hy sinh, thì sự hy sinh nào cũng mang nhiều ý nghĩa riêng tư của nó. Ít nhất, nó đã đem lại cho Duy một niềm tin về tình cảm anh em cao cả chân thành, thức tỉnh những suy nghĩ lệch lạc từng tồn tại trong Duy.

Duy tâm phục anh hai sống tốt đẹp hơn mình. Duy hiểu thế nào là ý nghĩa thật sự của tình yêu là khi người ta biết nghĩ đến đối phương, là thứ tình cảm nên cho đi vô điều kiện. Duy biết mình đã trưởng thành hơn, muốn thoát khỏi sự tự ti để tập cách chấp nhận và sống thôi không ích kỷ.

Rồi những lúc thấy Ly đau buồn Duy ân hận cũng tại mình mà anh hai có ý định đi xa. Duy muốn lắm, nói ra với Ly sự thật nhưng vì đã lỡ hứa với anh hai nên đành giữ kín. Chỉ có thể an ủi Lưu Ly rằng rồi anh hai sẽ lại về, anh hai sẽ nhận ra tình cảm chân thành của Lưu Ly. Dù những lúc như thế, Duy cũng khó tránh khỏi, nghe trái tim mình đang đau nhói...

anh_ngay_truoc

* * *

Thấm thoát, Lưu Ly đã tốt nghiệp xong chuyên ngành sư phạm. Hoài Đông dù có hứa với Lưu Ly nhưng anh không về được. Ly buồn buồn nhưng không trách, vì cô hiểu anh đang phải đi làm ở một đất nước xa xôi.

Lưu Ly tình nguyện nên được phân công về dạy cho các em nhỏ ở tít tận miền cao. Nơi bản thôn còn thiếu thốn mọi bề, nhưng dù có đi bất cứ nơi đâu thì hình bóng của Hoài Đông vẫn luôn trong cô như động viên, an ủi.

Một sáng mùa đông, trời rét căm căm, Ly run rẩy khi đứng trên bụt giảng, mà sao lòng cứ lo lắng, bồn chồn. Đến trưa thì Ly nhận được liên lạc của Hải Duy gọi báo "tin mừng" là anh hai về nước. Anh hai rất mong được gặp lại Ly.

Ly khấp khởi trong lòng, nỗi cảm xúc cứ nao nao kỳ lạ. Cô thầm ước gì mình có thêm đôi cánh để được nhanh chóng bay về lại bên anh. Bạn bè đồng nghiệp biết chuyện vây quanh cô chúc mừng, còn hỏi Ly định bao giờ mới cho "ăn đám cưới". Gương mặt Lưu Ly cứ thế chín hồng lên vì hạnh phúc.

Vượt mấy ngày đường xa thấp thỏm, cuối cùng rồi Lưu Ly cũng đã trở về. Nhưng chưa kịp vui mừng, Ly đứng chôn chân bên bậc cửa nhà Đông, lảo đảo Ly sắp đổ quỵ ngay tại chỗ. Di ảnh Hoài Đông, chợt nhòe đi qua hai hàng nước mắt, trên giữa bàn thờ còn nghi ngút khói hương.

-hoa-mi-

Bước tới đỡ Lưu Ly, giọng Hải Duy mếu máo.

- Anh hai bệnh nặng, không đủ sức chóng chọi được với thời tiết khắc nghiệt của đại hàn, cũng không kịp về để gặp lại Lưu Ly. Nhưng bạn anh hai kể rằng, cho tới giây phút cuối cùng anh hai vẫn thều thào, khe khẽ gọi tên Ly.

Ly nhìn chằm chặp Hải Duy.

- Thế thì tại sao, Duy lại gọi báo tin mừng?

- Vì lo Ly còn phải đường xa, nên ba mẹ và hai bác bên nhà bảo thế. Duy... xin lỗi Lưu Ly.

Giọng Lưu Ly nghẹn thắt.

- Duy... Duy gạt Ly. Hải Duy thật là nói dối Ly mà.

Gạt nhẹ tay Duy, Ly oà khóc tức tưởi rồi chạy nhanh về phía triền đồi, mọi người chỉ biết nhìn theo, lặng lẽ thở dài, lòng thầm xót xa cho cảnh tình cô gái trẻ.

* * *

Ly ngồi bệt xuống bên ngôi mộ vừa mới đắp, cố nén nghẹn ngào, Ly vô hồn đưa tay sờ lên từng mớ cát vàng, ướt át.

- Anh đã về với em rồi, Hoài Đông! Anh hứa với em và vẫn giữ lời hứa đúng không? Đông ơi! Nhưng sao anh yên lặng vậy? Em nghe lời anh, chăm chỉ học hành đã thành công rồi, sao không chịu chúc mừng em một tiếng? Bao nhiêu năm cách xa nhau, có bao điều định nói em chỉ chờ đợi lúc anh về, nhưng sao anh lại thế này, Đông ơi.

Ly gục mặt vào hai lòng bàn tay, nước mắt cứ thế tuôn tràn rơi xuống cát. Trong giây khắc, những nỗi niềm yêu thương chợt bừng dậy mãnh liệt ở tim cô...

"Trên đời này, trong tất cả các loài hoa chỉ Lưu ly là loài anh yêu thích nhất".

Vẫn còn đâu đây giọng anh nói, tiếng anh cười, dáng anh ngồi ôm đàn gẩy lên giai điệu dịu êm, tập cho cô hát bài mà anh dành riêng tặng...

hoa-luu-ly-1

"Trên khu đồi xinh đẹp

Một loài hoa tôi yêu

Mang sắc màu chung thủy

Tên thầm gọi Lưu ly.

 

Khi trời chuyển sang mùa

Chớm đông hoa bừng nở

Ngất ngây buồn muôn thuở

Chính là em, em ơi.

 

Em mỏng mảnh tinh khôi

Giấc mơ tôi màu tím

Không phải đi đâu tìm

Em thật gần trong tôi.

 

Chiều êm đềm nhẹ trôi

Tôi một mình lặng ngắm

Trọn kiếp yêu say đắm

Tình trăm năm mặn nồng.

 

Ngày dẫu cứ lặng trôi

Đông có dài vô tận

Em bên tôi vương vấn

Tôi bên em vấn vương.

 

Mai sau tôi có mất

Hãy chôn dưới chân đồi

Nghe Lưu ly thầm nói

"Không bao giờ quên anh".

- Hoài Đông! Em sẽ không bao giờ có thể quên anh.

Ly thổn thức gọi tên anh trong nức nở, bi thương giữa không gian mênh mông, lặng yên, trầm lắng xuống. Với cô, anh không thể mất đi, anh không thể nào mất đi, vì anh là tình yêu hằng sâu, nơi vĩnh viễn trái tim cô.

hoa-luu-ly

Ly thất thểu bước dưới những hạt mưa phùn mùa đông nhạt nhòa đang rơi đều như tuyết trắng. Từng làn mây xám buồn đang kéo khung trời xô thấp lại. Cô lặng lẽ, chịu đựng trước nỗi đau thênh thang.

Anh đã ra đi, trong những ngày mùa đông. Nhưng không, dù anh có biến mất trên cuộc đời này, anh sẽ bắt đầu lại tồn tại, sự tồn tại vĩnh viễn nơi sâu thẳm trái tim cô. Dẫu anh chưa kịp một lần nói tiếng yêu cô, nhưng thứ ngôn ngữ không lời của tình yêu đã nói hộ tự lâu rồi. Vì tình yêu xuất phát ở đôi tim cho dẫu ngàn năm vẫn không hề phai nhạt.

"Rồi đất trời sẽ lặng yên, bao mùa đông cứ sang, hoa lưu ly lại lung linh tím nở ngập triền đồi. Ở đấy, luôn có một người con gái vẫn lặng lẽ đến bên anh, cô ấy bảo sẽ không bao giờ có thể quên anh, tháng tháng ngày ngày thủ thỉ cùng anh về một tình yêu chung thủy. Vì chuyện tình mùa đông trong trắng tựa tuyết băng, sẽ mãi mãi là chuyện tình đẹp nhất."

(Hết)

© Nguyễn Quang Vinh - blogradio.vn

Xem thêm: Chạm vào yêu ở tuổi 30 – Tình yêu tuổi trưởng thành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top