Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một ngày mình bỗng thấy cô đơn

2019-08-15 08:28

Tác giả: Tóc Rối


blogradio.vn - Ngày mà em ra đi. Anh thật sự chẳng đủ can đảm để ôm hết nỗi buồn trong anh. Anh nào có thể trong một chốc mà xóa sạch được hết ngần ấy kỷ niệm bên nhau. Rõ ràng anh đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ. Cũng dự liệu tất cả cho ngày em không còn bên anh nữa. Anh không trách em, cũng không trách anh ta, càng không đổ lỗi cho duyên phận.

***

Mời bạn nghe bài hát Có một ngày như thế - Thế Bảo

“Nếu một ngày…

Bất chợt tôi phải rời xa em khi còn thương

Em có tiếc bao năm mình chung đường

Mà cất tôi trong nỗi vấn vương...”

(Có một ngày như thế - Thế Bảo)

Chủ nhật, trời còn vương lại cái âm u của cơn mưa đêm qua. Anh thức giấc, vẫn uể oải sau một đêm dài chăng đèn hoàn thành nốt công việc. Em không còn ở đây nữa anh chỉ có thể lấp đầy khoảng trống bằng công việc. Chỉ còn sót lại những ngày cuối tuần vắng vẻ, anh thu mình với nỗi nhớ mênh mang về em. Anh đã dự liệu trước sẽ có ngày như thế này, chỉ là nó đến quá nhanh em ạ!

Cơn mưa đêm dường như không thể cuốn hết dấu vết của em đi khỏi nơi này. Anh đứng đây, ngậm chiếc bàn chải đánh răng trong miệng, vẫn còn thấy bóng dáng em trong gương, cười với anh tươi rói hơn cả ánh mặt trời. Với tay lấy chiếc ly nhỏ vẫn còn giật mình bởi dấu son em còn trên đó. Bên ngoài khung cửa sổ anh vẫn còn thấy em chăm chút tưới nước cho đám cây dương xỉ. Thi thoảng em đưa mắt về phía anh cười chói nắng,…

Bỗng gió rít lên ngoài song cửa, Milu cuộn tròn cạnh đó cũng giật mình kêu “meo” một tiếng rồi nhảy phóc vào lòng anh. Khi bộ lông dày của nó cà vào da, cảm nhận sự run rẩy nơi cơ thể nó, anh mới ý thức được rằng, em đã thật sự rời đi.

Trời ủ dột, nỗi buồn của anh cũng theo đó mà trở nên xám xịt. Anh biết ngày anh sợ hãi nhất đã đến. Ngày mà em ra đi. Anh thật sự chẳng đủ can đảm để ôm hết nỗi buồn trong anh. Anh nào có thể trong một chốc mà xóa sạch được hết ngần ấy kỷ niệm bên nhau. Rõ ràng anh đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ. Cũng dự liệu tất cả cho ngày em không còn bên anh nữa. Anh không trách em, cũng không trách anh ta, càng không đổ lỗi cho duyên phận.

Thế gian này có gì mà vĩnh cửu chứ? Chúng ta từng yêu nhau, cũng xem như là từng cho nhau một khoảng thời gian tươi đẹp. Anh biết hạnh phúc thì không thể níu giữ bằng bất cứ ràng buộc nào. Níu kéo cũng chỉ khiến những ngày bên nhau trở thành sự giày vò xấu xí. Thế nên duyên phận hai ta em hãy cứ cắt đứt thành từng đoạn nhỏ, anh nguyện cam lòng lùi bước về sau, tự mình nhặt nhạnh nỗi buồn, tự ôm lấy những mảnh tình yêu vỡ vụn.

Em! Hãy để anh được ích kỷ yêu em thêm một chốc nữa. Một chốc nữa thôi, khi mà ngày trôi về phía cũ, anh lại gồng mình trong guồng quay công việc. Lúc đó hẳn là chẳng còn chỗ trống  nào để mà nhớ về em- cô gái nhỏ đã từng là cả thế giới của anh.

blog radio, Có một ngày mình bỗng thấy cô đơn

Em đi rồi, căn phòng trở nên lạnh lẽo, hệt như sự trống rỗng đang dần lớn lên trong lòng anh. Anh với tay lấy cây đàn nằm chơ vơ trên kệ, ôm cây đàn vào lòng, ngỡ em còn ngồi phía đó tương tư từng nốt nhạc của anh.

“Còn không mi ai nhạt nhòa trên lối
Còn không đôi môi kề nghẹn lời
Còn không cô gái giăng trong lòng tôi
Một thời suy tư chiều trông sớm đợi.

Một mai chia đôi ngày đêm sớm tối
Em có đi con đường về nơi có tôi
Hay vỡ đôi khoảng trời ngày ấy
Hay bỗng dưng mình lại chợt thấy… cô đơn.”

Anh không hát nổi nữa rồi, bởi vì không còn em ngồi nghe anh hát. Ngoài kia trời bắt đầu đổ mưa. Lá cây thôi xào xạc, tâm trạng anh cũng ướt sũng như mưa. Thôi thì trời cũng mưa rồi, cho anh được khóc nốt cho tình yêu của mình em nhé!

Cho nỗi buồn trôi hết vào mưa

Có một ngày như thế…

Ngày em không còn thương anh!

© Tóc Rối – blogradio.vn

Tóc Rối

Cất nỗi buồn vào ngày hôm qua

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp

Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp

Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.

Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?

Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?

Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa

Tiếng chim hót vang lừng

Tiếng chim hót vang lừng

Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.

Những bước chân vội vã

Những bước chân vội vã

Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

back to top