Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô gái à! đừng nên xem ai đó là cả thế giới

2019-09-22 01:30

Tác giả: Nắng


blogradio.vn - Không biết từ bao giờ người ta vẫn hay se duyên cho mưa và nỗi buồn, họ bảo nhau rằng ngày buồn nhất trời sẽ đổ cơn mưa.

***

Mới sáng nay thôi, nắng sớm vàng ươm xuyên qua kẽ tay, nắng rực rỡ đong đầy góc phố, nắng giòn giã hơn tiếng cười của mấy đứa trẻ chạy đùa trước ngõ, nắng kịp hong khô mấy sợi nhớ thương lem nhem còn sót lại đêm trước, ấy vậy mà mà chưa kịp chiều thì đã rả rích mưa. Không biết từ bao giờ người ta vẫn hay se duyên cho mưa và nỗi buồn, họ bảo nhau rằng ngày buồn nhất trời sẽ đổ cơn mưa. Mà có phải tại mưa đâu, tại lòng người vốn dĩ đã buồn, rồi mưa, rồi tự dưng họ có cái cớ để mà đổ lỗi. Mưa, trong tịch mịch của đêm, tôi nghe tiếng dỗi hờn cất lên từ đáy tim mình.

"Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả

Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa

Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm

Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim, yêu em".

thuong

Mưa, tối nay tôi lại muốn tháo giày để dạo bước trên đôi chân trần một đoạn, mà đúng hơn là muốn vay mượn cái lạnh của mưa để cởi bỏ đi một chút nhớ, một chút thương. Một chút đó, dù có thể ít hơn phần trân trọng tôi dành cho gia đình, dù có thể không nhiều bằng phần kỳ vọng về tương lai mà tôi phải đánh đổi gần hết tuổi trẻ để cố gắng. Dù có thể chỉ là vài phút nhỏ nhoi cuối ngày tôi quen nghĩ về trước khi chợp mắt, nhưng lại ghi sâu vào tâm trí tôi những vết xước dài.

Tôi vẫn thích đi một mình dưới mưa như thế, vẫn thích ngây ngô đứng nhìn những hạt nước hối hả tuôn xuống rồi cố hết sức nhoài lên bung vỡ trên nền đường một lần duy nhất trước khi phải tan ra. Khoảnh khắc ấy tôi bất chợt nghe như tiếng bánh xe thời gian vừa lao qua vun vút, chuyến xe cuộc đời không có bến đổ càng không có vé khứ hồi.

Trên chuyến xe ấy, tôi thấy mình hồ hởi reo vui chạy thật nhanh băng qua cánh đồng tuổi thơ ngát xanh giữa trưa hè râm ran nắng, ngốc nghếch tô vẽ bức tranh cuộc sống toàn màu lam biếc, rồi phấn khởi leo lên con dốc gồ ghề mang tên trưởng thành để mấy lần té ngã đến lấm lem xộc xệch áo quần. Có ai đó đã đưa tay về phía tôi, có ai đó đã bâng quơ đánh rơi ánh nhìn xa vời vợi đẹp hơn chiều hoàng hôn rực rỡ nơi cuối chân trời. Có ai đó đã gợi lên trong tôi niềm tin vững vàng rằng từng lời nói sẽ không bao giờ theo gió cuốn bay.

Nhưng khi phải đối mặt với quá nhiều chặng đường gập ghềnh, tôi bắt đầu biết sợ, tôi sợ những chuyến xe số phận chỉ tình cờ va vào nhau ở một khúc quanh, chỉ dừng lại nghỉ ngơi chốc lát rồi réo rắt quay đầu rẽ ngang hai hướng, ngược đường ngược nắng. Tôi ngẩn ngơ tựa vai lên ô cửa phủ màu mây xám, mỏi mắt trông về phương khác chỉ thấy một bóng lưng đang dần khuất, chỉ thấy những ký ức mịt mờ giăng kín nỗi thương mong. 

thương

"Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay

nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác

nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt

nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát

dù đau đến xanh xao…

Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?" (*)

Tôi cũng không rõ có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau, nhưng tôi biết mình không phải một trong số "bao nhiêu người" đó. Bởi chênh vênh trong tôi phải đâu phút rung động dại khờ nông nổi của những ngày chập chững thanh xuân hay những cảm xúc hời hợt vụn vặt được chắp vá tạm bợ, mà bằng tất cả chân thành, tin yêu, thấu hiểu, thứ tình cảm chưa kịp phai phôi kia cứ mãi đong đầy theo năm tháng dù chỉ còn là nốt trầm lặng lẽ đáng thương.

Phải ai đã từng làm tri kỉ cùng cô đơn mới tỏ tường những thổn thức vang vọng nơi lồng ngực mỗi lần dĩ vãng trăn trở thức giấc. Phải ai đã từng hờ hững quay lưng mỗi khi hạnh phúc khác tìm đến gõ cửa mới hiểu hết những nấc nghẹn tưởng chừng nghẹt thở khi nhận ra bản thân thật sự chưa bao giờ quên, mà xót xa hơn nữa là nhớ đến tận cùng.

(*) Tác giả Nguyễn Phong Việt

© Nắng – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Là con gái mạnh mẽ đến đâu cũng sợ những tổn thương

Nắng

Nghĩ đơn giản, sống đơn thuần

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

back to top