Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có bóng ai đi ngang phố

2009-06-15 16:25

Tác giả:


Blog Việt - Hà Nội đầu hè dở nắng dở mưa như con gái. Ở nhà đối diện với bốn bức tường khiến nó bức bối, lại dong xe lên hồ ngắm phố phường. Một mình. Trời không có nắng.

 

Nó thích ngồi bên một góc thành phố và ngó nghiêng vào cái thế giới đang chầm chậm trôi của mình, nó thấy mình nhỏ bé và đơn độc, nó lại nhớ đến người ta…

 

say nắng người ta ngay từ lần đầu gặp mặt trong một buối đi chơi cùng bè bạn. Người ta trông lặng lẽ hơn giữa đám bạn sôi nổi, điều đó dường như khơi dậy trí tò mò trong đứa con gái hiếu động như nó. Tối hôm ấy trong khi bộ phim chiếu dở còn khá gay cấn thì toàn bộ đám bạn ngủ gục tự khi nào, chắc vì mệt, chỉ còn nó và người ta chong mắt lên màn hình. Nó không dám nhìn người ta, nó sợ bị bắt gặp ánh mắt ấy nhưng nhẹ nhàng, người ta lại gần kéo cho nó mảnh chăn mỏng choàng lên vai, nó nhận ra nó dang co ro vì lạnh. Người ta cười, nụ cười nhẹ như gió…

 

Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau này người ta mới nói với nó. Nó ngạc nhiên nhưng không kìm nén cảm xúc của mình, nó hiện đại và nó nghĩ tuổi tác chẳng nói lên được điều gì hết vì nó yêu, yêu ngay từ lần đầu. Từ ngày hôm đó người ta thường nhắn tin cho nó, người ta bảo nó trẻ con, nó nhăn mặt “không hiểu ai trẻ con hơn ai nữa đâu đấy”. Dù vậy nó thích được người ta chê trẻ con như thế, thích được gọi bằng nickname “Heo yêu”. Người ta bảo chẳng hiểu sao có người ngốc như nó, người ta nói gì cũng tin, nó cãi lại và người ta chỉ cười, nụ cười nhẹ như gió.

 

Ảnh minh họa: MJ

 

Mùa đông năm ấy không lạnh với nó chút nào, những con đường Hà nội cũng dường như rực rỡ hơn. Nó bắt đầu quen với buổi sáng thức dậy gọi người ta đi học sau đó nhận lại lời chúc tốt lành cho ngày mới và tối tối lại chìm vào giấc ngủ cùng câu chúc ngủ ngon. Nó bắt đầu quen với nụ cười nhẹ như gió ấy.

 

Xuân đến, người ta nói lời yêu nó, nó tràn ngập trong hạnh phúc, nhưng bản tính trẻ con không cho nó nhận lời ngay dù nó biết người ta cũng biết thừa câu trả lời rồi. Nó hẹn rằng sau một tháng nghỉ Tết nó sẽ trả lời, và một tháng trôi qua bằng những nhớ nhung, dòng tin nhắn từ sáng sớm đến tối mịt. Bạn nó bảo nó có thêm bộ phận mới trên tay, đó là cái điện thoại, nó cười. Nó ra Hà Nội sớm hơn dự dịnh, nó lại cùng người ta tung tăng trên những con phố Hà Thành và nó nhận lời yêu khi cả hai đang mút dở những que kem.

 

Người ta lại cười…

 

Valentine là ngày đặc biệt với nó, nó muốn người ta bất ngờ. Nó thu một bài hát, nó tự tin với giọng hát của mình và dành mấy ngày để nghiên cứu cách làm socola. Nó mong chờ ...Nó nghĩ người ta chắc chắn cũng đang lên kế hoạch làm nó bất ngờ.

 

14/2, nó trang điểm như một nàng công chúa dễ thương, nó nhìn vào gương và chưa bao giờ cảm thấy nó hơn người ta đến 2 tuổi. Không tin nhắn, không hẹn, không cuộc gọi, nó nhìn món quà trên tay, nước mắt chảy dài, lo lắng, bồn chồn…

 

22 giờ 10 phút, người ta gọi nó xuống dưới nhà, người ta bảo bạn người ta bị tai nạn đang ở trong bệnh viện nên … Nó không hỏi thêm và không quên đưa món quà nó cất công bao ngày. Nó quay người đi rồi bất chợt bị kéo lại, một nụ hôn nhẹ nhàng, tim nó ngừng đập trong tích tắc… Người ta đi ngay, bỏ nó lại trong khoảng sân đầy lá.

 

Mấy ngày sau nó làm mặt giận, không gặp mặt người ta nhưng không quên gọi người ta dậy vào buổi sáng, người ta gọi đó là thói quen, và người ta cũng chưa bao giờ quên chúc nó vào mỗi sáng tối. Nhưng dường như có cái gì không còn trọn vẹn sau ngày hôm ấy…

 

Ảnh minh họa: grovybab

 

Một sáng, chuông điện thoại báo tin nhắn, “Chắc lại một ngày tốt lành đây” nó mỉm cười:

 

 

“Heo à! Người ta xin lỗi, hãy quên người ta đi, người ta không phải người tốt”

 

 

“Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với ấy thế?”

 

Nó bàng hoàng, cuống cuồng trong mớ suy nghĩ, nó không hiểu. Nó cần một lời giải thích…

 

 

“Người ta nói dối, người ta xin lỗi. Không có ai bị tai nạn cả, hôm đó người ta gặp lại cô ấy, và người ta nhận ra người ta không thể quên. Cho người ta rút lại những gì đã nói được không? Người ta không muốn kéo dài chuyện này, sẽ làm cho cả hai chúng ta mệt mỏi và sai lầm thôi. Xin lỗi!”

 

“Rút lại ư?” - Nó quay cuồng…

 

 

“Cô ấy là ai?”

 

Lần đầu thấy người ta nhắc đến cô ấy nó ngạc nhiên. Cũng hơn tuổi người ta, cũng mũm mĩm, cũng trẻ trung nhưng tóc dài. Chợt chạnh lòng … có lần người ta bảo nó đừng cắt tóc ngắn nữa. Không biết người ta có gọi cô ấy như từng gọi nó không, không biết người ta có từng hát cho cô ấy nghe như đã… không biết…Đêm hôm ấy nó khóc, khóc như chưa từng được khóc, Hà Nội sang xuân sao nó thấy lạnh đến thế! Có lẽ người ta tìm lại được hạnh phúc của mình, nó lại cười.

 

Nó quyết định không bao giờ gặp lại người ta nữa, không chen chân vào cuộc sống của người ta, nó không muốn người ta phải suy nghĩ vì nó nhận ra nó yêu người ta nhiều đến mức nó chỉ muốn thấy người ta cười, nó yêu nụ cười nhẹ như gió ấy.

 

Chuyển nhà, thay số, nó trở lại là nó, dù không có người ta nó vẫn sống thật tốt. Nó sinh ra là thế mà. Nó cố tình đi qua những con phố kỉ niệm, đau để nhớ, nhớ để quên.

 

Hôm nay Hồ Gươm vắng lặng kì lạ. Nó hướng mắt nhìn ra xa xa giữa hồ. Mặt hồ lăn tăn sóng, những đám mây màu xám ương bướng ôm chặt lấy mặt trời không chịu buông tay. Nó vân vê mái tóc ngắn, cố gạt bỏ ý nghĩ về người ta ra khỏi đầu nhưng thật nực cười khi càng cố xua đi thì càng không thể. Cây kem trên tay tan đi một nửa rồi, nó ngấu nghiến phần còn lại.

 

Một bóng người đi lướt qua rất nhanh trên phố, nụ cười nhẹ như gió…

 

Kem có vị mằn mặn.

Hình ảnh đại diện tác giả

 

Nó mỉm cười…

  • Gửi từ Blogger D0n’t $t0p H0Lj: “ ... trái tim có 2 ngăn, 1 ngăn cho hạnh phúc và 1 ngăn cho nỗi đau, 1 người sẽ không thể hiểu thế nào là hạnh phúc nếu họ chưa từng đau đớn...”

Chia sẻ của độc giả

Ho ten: Cua Lo
Dia chi: nghe an
E-mail: nhocconbuongbinh84@yahoo.com
So dien thoai:
Tieu de: That xuc dong
Noi dung: Xúc động qua!"Nó thích ngồi bên một góc thành phố và ngó nghiêng vào cái thế giới đang chầm chậm trôi của mình, nó thấy mình nhỏ bé và đơn độc, nó lại nhớ đến người ta...". Cuộc sống sẽ vẫn phải trôi đi và kỷ niệm thì mãi in dấu trong trái tim mỗi người. Hãy sống cuộc sống hiện tại của bạn nhé! Chắc người ta cũng mong bạn thế mà!

Ho ten: bo cong anh
Dia chi: Quang nam
E-mail: thuylinhhothi@yahoo.com.vn
So dien thoai:
Tieu de: Hay qua
Noi dung: ...khi biết rằng mình không thể...hãy quay đầu để chỉ một người đau...khi biết rằng mình không thể có nhau...hãy nhắm mắt để khóc mi đừng ướt...Yêu 1 người là chấp nhận thay thế những giọt nước mắt bằng những nụ cười... Kem có vị mặn..nó mỉm cười

Ho ten: T_M
Dia chi: LongAn
E-mail: hoatulip_usd89@yahoo.com
Noi dung: Lắng nghe cuộc sống trôi qua bởi những điều đơng giản nhất của cuộc sống.

Ho ten: pham dac phước
Dia chi: nơi ấy nụ cười có nắng
E-mail: phamdacphuoc@gmail.com
So dien thoai:
Tieu de: không biết tớ và cậu sẽ như thế nào nhỉ
Noi dung: lâu rồi không "phê bình"…tôi thich câu truyện này, giá như người đó cũng đọc nó thì hay biết mấy, chỉ có điều...tôi không muốn làm người thứ 3 một khi tôi đã yêu.

Ho ten: Mr Tran
Dia chi: Ko em. Bốn biển là nhà
E-mail: hainam290484@gmail.com
So dien thoai: 0982042984
Tieu de: Cafe nha! đen hay sữa?
Noi dung: Hay quá! Không ngờ Trực Thăng của anh viết Blog hay thế! Cảm động nha! Chỉ cần người ấy đi qua anh sẽ cảm nhận được và đã từng rất nhiều lần như thế. Thank’s nhiều vì đã cho anh đi ngược miền ký ức khi đọc bài viết của em!

Ho ten: Mèo con
Dia chi: Hải phòng
E-mail: hongthuytinh_ad@yahooo.com
So dien thoai: 0989190286
Tieu de: Một người đi với một người
Noi dung: Hix. Có thể ai đó không tin, nhưng tôi thì tin rằng câu chuyện này rất thực. Cũng có lẽ tôi đã trải qua những giây phút như thế. Anh đến với tôi trong lúc tôi cô đơn và chán nản sau những đau thương mất mát. Anh nói lời yêu, rồi chăm sóc, rồi quan tâm. Mặc dù chỉ là những tin nhắn và nói chuyện online, tôi đã thực sự xúc động về anh. Tôi yêu anh đơn giản vì anh điềm đạm và chín chắn..." Hãy quên người ta đi, người ta là người không tốt" - anh đã nói thế thì tôi còn đang hạnh phúc trong tình yêu. Anh trở về với người ấy của anh..Tôi mừng cho hạnh phúc của anh được đoàn tụ. ..và trở về khép cửa trái tim mình..Chỉ mong ai đó, nếu nói lời yêu thương hãy suy nghĩ thực lòng, đừng để thêm một người nữa tổn thương.

Ho ten: Để gió cuốn đi
Dia chi: hcm
E-mail: nil_317@yahoo.com.vn
So dien thoai:
Tieu de: the reason
Noi dung: Mong manh nhưng ko yếu đuối, đó là những gì tôi cảm nhận dc từ ng con gái trong câu chuyện này, mạnh mẽ lên nhé bạn. Đã có 1 thời gian gắn bó thì ko thể quên 1 cách nhanh chóng dc nhưng tôi tin bạn sẽ làm dc. 1 vài ý kiến cá nhân : Có lẽ sự việc này xảy ra khá thường trong cuộc sống...Khi đổ vỡ bao h ta cũng nhớ về những kỷ niệm, 1 chút trẻ con, hài hước, nhớ để rồi quên...Có tổn thương, có đau xót,... Có chăng chỉ là 1 trò chơi ngắn của những con người quá tự tin về bản thân mình. Ở đây không có sự yêu thương, anh ấy có nhớ về bạn ko và liệu lý do anh ấy đưa ra có đáng tin cậy ? Lại tiếp tục những cuộc tình chóng vánh mới với những cách thức tương tự để chứng tỏ khả năng. 1 lúc nò đó khi mà ng ấy thật sự yêu 1 ai đó nhưng ko dc đáp lại, hi vọng ng đó sẽ nhận ra những sai lầm của tuổi trẻ khi đùa cợt với tình cảm.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

back to top