Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 28)

2008-12-19 16:33

Tác giả:


Blog Việt - "Come down here Kin" (Xuống đây nào Kin), Lavender vừa thò chân xuống nước vừa vẫy gọi tôi, tay bám vào thành lan can theo kiểu như nửa như muốn buông người xuống. Lúc này trông cô đúng là điên chứ chẳng phải là hoang dại.

Tôi chạy tới và nói rằng, hoang dại thế cũng là hay, nhưng hoang dại tới mức dại dột như thế này thì chẳng có gì thú vị cả. “I don’t like this kind of wild though” (Tôi không thích suy nghĩ hoang dại kiểu này). Mặt Lavender ửng đỏ, không biết do lạnh hay bám quá lâu khiến cô mỏi, hay là cô ngạc nhiên trước sự thất vọng của tôi. “Hey Lavender, come back here, i’ll tell you how to release your stress” (Lavender, quay lại đây đi, tôi sẽ bảo cô cách để giảm stress). “I did try to kill myself you know, but then i couldn’t do that, now i just want to jump, but i can’t either” (Chị biết không, em đã thử tìm cách tự tử nhưng rồi lại em lại không làm được, bây giờ em chỉ muốn nhảy xuống nhưng em cũng không thể). Tôi vươn người ra và với tay bảo rằng lên đây, tôi sẽ cố kéo lên. “Everything will be allright, that’s how life goes, you are too young to be this wild” (Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, cuộc sống là như vậy mà, cô còn quá trẻ để hoang dại như vậy).

Minh họa: Theo Blog Hà Kin

Cuối cùng cũng có một người phụ nữ đi về phía chúng tôi, bà ta hốt hoảng khi thấy cảnh tượng như vậy: “Oh my god, get up here girls, what are you doing?” (Ôi trời, lên đây đi các cô gái, các cô đang làm gì vậy?). Người phụ nữ kêu lên thất thanh. Lavender toét miệng cười như trêu ngươi. Tôi quay lại trấn tĩnh bà ta: “She’ll be up here, don’t worry” (Bà đừng lo, cô ấy sẽ lên ngay). Bà ta lao ra lan can chìa tay và gọi Lave trở lên. Cô gái cuối cùng cũng chịu lên, nhưng cô nắm tay tôi lên chứ không nắm tay của người phụ nữ kia. Bà ấy đứng mắng chúng tôi: “What on earth you are fooling around here at this time? Go home girls, there are things not for you to play” (Các cô làm trò ngu ngốc gì ở đây giờ này vậy? Về nhà đi, đây không phải chỗ để chơi đâu). Lavender cáu lên: “Just OK, but thank you” (Ok, cám ơn). Người phụ nữ tối sầm mặt, lắc đầu rồi bỏ đi, chắc hẳn bà ta đang nghĩ tới hai cô gái Trung Quốc bị điên ở đâu lạc về thích nghịch ngợm.

Tôi quay ra nói với Lavender: “Scream, that’s how i release my stress” (Hét lên thật to, đó là cách tôi làm để giải tỏa stress). “Scream, like this?” (Hét to lên, như thế này ư?). Vừa nói dứt lời Lavender hét lên rất to và mạnh khiến người phụ nữ lại giật mình ngoái đầu lại nhìn xem có phải lại ai đó bị làm sao hay không? Tôi thoáng sững sờ vì cái cách Lavender hét lên, giống y như tôi vậy!

Tôi nắm chặt tay Lavender và kéo đi khẩn trương trước khi cô ấy sẽ nghĩ ra trò gì “hoang dại” hơn thế. Tôi hỏi Lavender rằng cô ấy thấy thế nào sau khi đã hét xong? Cô ấy bảo “wilder than ever” (hoang dại hơn bao giờ hết). Tôi kể rằng tôi có một ông già rất đáng yêu, ông ấy là người tôi chia sẻ nỗi buồn và niềm vui, có thể khi nào tôi sẽ giới thiệu Lavender cho ông ấy. Nhưng Lavender hờ hững và có vẻ không quan tâm tới ông già viết tiểu thuyết của tôi. Cô ấy còn dường như hơi ghen tị vì tôi có người để chia sẻ niềm vui nỗi buồn.

Bến lúc này đã rất vắng vẻ, tôi đưa Lavender sang bến đầu tiên ở Manhattan. Dặn cô đừng nói chúng tôi đã ở trên đảo với Billy. Lavender rất hay bị đàn ông ở trên bến nhìn chằm chằm, cô phì cười đầy mỉa mai và nói: “All bitchy men!”

Đợi khoảng 10 phút thì Billy tới đón. Anh hỏi chúng tôi đi đâu và chúng tôi chỉ nói rằng ngồi ăn pizza ở một quán ở bên Queens. “Mei was calling me, what’s wrong with your phone?” (Mei vừa gọi anh, có vấn đề gì với điện thoại của em vậy?) “Oh, just ran out of battery” (Ồ, nó hết pin ấy mà). Lavender nói tỉnh bơ dù tôi biết thừa cô tắt máy. Billy và Lavender tỏ ra rất lo lắng nếu tôi phải về một mình, tôi nói rằng không sao, tôi vẫn về khuya như vậy. Billy đưa tôi xuống tận bến tàu, nhìn tôi lên tàu rồi mới quay trở lại.

Chia tay Lavender và lang thang một mình trở về nhà, tôi vẫn có một cái cảm giác gì đó rùng mình, như thể vừa xem xong một bộ phim hay đọc xong một cuốn truyện ấn tượng tới mức bị ám ảnh. Giá mà lúc này tôi gọi điện tâm sự được với Ryan, nhưng đã muộn quá, anh cần phải ngủ.

Lên đảo một lúc thì tôi nhận được một voice message của Ronie. Anh ta bảo rằng vừa gọi điện cho tôi mãi mà không được (là vì tôi ở dưới tàu điện ngầm không có sóng), anh ta rất muốn nói chuyện lại với tôi và hy vọng có thể gặp tôi vào buổi trưa ngày hôm sau. Thế là trong cái cảm giác muốn được nói chuyện với ai đó, tôi nhấc máy gọi điện cho Ronie.

Ronie nói chuyện với tôi rất tình cảm, thật là một cảm giác tội lỗi, nhưng lúc đó tôi lại thấy những lời nói ấy rất ấm áp, giọng tôi cũng nhẹ nhàng và dễ chịu hơn rất nhiều khi nói chuyện với anh ta. Tôi hỏi mối quan hệ của anh ta và Helen đến đâu, anh ta nói rằng khi chúng tôi nói chuyện với nhau thì đừng nhắc đến Helen. “Đàn ông thật là buồn cười, và tôi không đi ăn trưa với anh đâu”, tôi thốt lên như vậy trước khi tạm biệt Ronie và bước chân vào nhà.

11 rưỡi đêm, quá mệt và tôi lăn ra ngủ, quả thật dạo này có quá nhiều suy nghĩ.

Sáng thứ bảy, 8h Billy đã nói với tôi hôm nay anh đóng tiệm và tôi có thể ở nhà. Tôi hỏi Lavender ra sao rồi? Anh nói rằng cô ấy ổn thôi, hôm nay Billy có vấn đề gì đó cần giải quyết. Được hôm thứ bảy đông khách mà lại nghỉ, đúng là có…vấn đề!

Tôi chạy xuống dưới nhà tìm ông già, chả hiểu sao tôi muốn kể ngay cho ông ấy nghe câu chuyện về Lavender và muốn biết ý kiến của ông ấy ra sao.

Tôi bắt gặp người phụ nữ là news director (đạo diễn tin tức) – bạn ông dạo nọ đang nói chuyện rất vui vẻ. Họ nhìn thấy tôi đều cười và vẫy tay chào.

- “So you are off today girl? Nice Saturday hah?” (Cô được nghỉ hôm nay à cô gái, thứ 7 đẹp trời phải không?)

- “So glad to meet you again, M’am” (Rất vui gặp lại bà). Tôi cười và chào bà ấy - “You are off today too?” (Bà cũng nghỉ hôm nay à?)

- “Oh, now i have to go now, just in 15 minutes” (Ồ, tôi phải đi bây giờ đây, khoảng 15 phút nữa)

- “Are you going to NY1 station to make the news?, i’ve never been to a studio station, i just see it on TV that the presenter is speaking and behind her back is whole bunch of people working, that’s what you are doing?” (Bà đến đài NY1 để làm chương trình tin tức phải không? Tôi chưa bao giờ đến một trường quay nào, tôi chỉ thấy trên ti vi khi mà người dẫn chương trình nói và bên cạnh cô ấy là một đống người đang làm việc, có phải đó là công việc của bà không?)

Bà cười rồi bất ngờ tặng tôi một đề nghị: “Wanna come see?” (Cô có muốn tới xem không?)

- “What?” (Thật ư?) Mắt tôi sáng rực. Một đề nghị ngoài dự định của tôi.

- “They allow to let me in?” (Họ có để cho tôi vào không?)

- “Well, bring your ID with you, i try to let you in” (Ồ, mang giấy tờ cá nhân của cô đi, tôi sẽ đưa cô vào)

Tôi chợt nghĩ ra mình chẳng có cái ID gì cả ngoài chứng minh thư, có chăng là cái visa ngoại giao của tôi. Tôi hỏi bà có được không? Bà ấy nói rằng tôi cầm cả hai đi, và phải nhanh lên. Chúng tôi sẽ sang bên Manhattan bằng tàu điện ngầm.

Minh họa: Bosorka

Trụ sở mới của Đài NY1 mới được chuyền về tòa nhà Chelsea Market từ năm 2002. Sau khi qua một hàng security (bảo vệ), tôi phải ngồi ở duới sảnh trong của tòa nhà chờ một chút, rồi tôi sẽ được theo bà đi quay tin ở uptown (khu phố trên). Những gì tôi nhìn thấy nơi đây, đó là sự hối hả và năng động, tạo cho tôi cảm giác choáng ngợp và rất hồi hộp và tự nhiên thấy mình…thật vô tích sự. Đủ hiểu vì sao cái thế giới này lại phát triển như thế.

Tôi được đồng ý đi theo đoàn xe đi uptown quay phóng sự về một cuộc diễu hành của người Tây Ban Nha. Vui quá thể và oách quá thể. Cô phóng viên dễ thương đứng “biểu diễn” rất chuyên nghiệp, nhưng lát lại bị vướng tiếng ồn và nói vấp cho dù đang quay live. Anh quay phim và cô phóng viên sau quá tam ba bận bị nói vài câu khá nặng nề vì hôm nay không được như ý. Cô ấy cúi đầu xin lỗi và hứa sẽ làm lại thật tốt, rất kiên nhẫn và cam chịu.

Bà news director đã kết thúc buổi quay hình bằng lời nói ghé vào tai tôi: “i used to be her, embarrassing and patient, but it’s worth it!” (Tôi đã từng như cô ấy, lúng túng nhưng phải kiên nhẫn, nó rất đáng giá đấy).

Câu nói của bà làm tôi nhớ tới năm tôi học đại học năm thứ hai, được may mắn gặp gỡ và nói chuyện với một phóng viên Reuters kỳ cựu và cực kỳ tài năng. Chỉ sau một buổi nói chuyện mà tôi choáng ngợp bởi kiến thức và sự nhận thức thâm thúy của nhân vật này. Ông ta kể rằng, ông ta đã từng bị vùi dập thảm hại ở một tòa báo, sau đấy bị ganh tị và phá vì đối thủ kèn cựa. Có lúc thất vọng chán đời đi phục vụ trong quán ăn ở một khu phố toàn dân gangster và nghèo khổ. Chủ quán có lúc chửi bới không ra gì chỉ vì một việc rất nhỏ đó là đưa nhầm thực đơn sang một bàn mà đã gọi rồi hay có lúc rán khoai tây hơi bị cháy. Nhưng chính mỗi lời chửi bới ấy lại là một bài học rèn luyện sự kiên nhẫn và bản lĩnh. Và khi đã cảm thấy phải “quay trở lại”, ông đã trụ lại trên cái “chiến trường” ấy và cực kỳ thành công. Ông nói, ông đã thể hiện hết được cho các đối thủ cũ của mình rằng, bản chất của ông thì không ai có thể vùi dập được, và rằng nhờ mấy lời chửi bới của họ, và cả ông chủ quán ăn, đã giúp ông bỏ qua được sự tự ti và ngẩng đầu bước tiếp.

Hôm nay bà đạo diễn cũng nói với tôi những lời nói tương tự: “Someday you’ll get hurt by somebody just by making you stupid, but someday because of these people you are grown, without pain you’ll never be succeeded” (Sẽ có lúc cô bị tổn thương bởi những điều ngu ngốc người khác gây ra, nhưng rồi một ngày nhờ chính những người đó, cô sẽ trưởng thành hơn, không có vấp ngã thì không thể thành công).

Lúc đó tôi chưa thực sự đi làm, chưa va chạm cuộc sống nhiều, mới bị mẹ mắng đã cảm thấy rất đau lòng. Tôi hiểu mà chưa ngấm hết những gì họ nói, nhưng không ngờ chúng lại hữu hiệu giúp tôi trong những ngày tháng sau này, khi tôi hiểu thế nào là c’est la vie (Cuộc sống là thế đó). Người ta chửi tôi vài câu nhưng nếu là do tôi sai tôi tự nguyện cúi đầu nhận lỗi, người ta chửi tôi khi họ sai thì tôi sẽ chứng minh cho họ thấy họ sai thay vì điên cuồng thất vọng hay đau lòng. Và tôi đủ hiểu, kẻ sỉ nhục và làm cho tâm hồn mình đau đớn nhất và chính là bản thân, chứ không phải là người khác.

Tôi chia tay bà đạo diễn để về nhà, vì bà còn phải ở lại làm việc. Tôi đã có một ngày thứ bảy rất bổ ích, tinh thần đã bớt căng thẳng đi rất nhiều, hứng khởi là khác, có lúc còn quên mất câu chuyện về Lavender vừa mới hôm qua.

Nhấc máy cho Ryan, tôi thì thào: “Hey, i’ve done something very interesting today, and i’m ready for a picnic with you tomorrow, i miss you so!” (Em vừa làm một số việc rất thú vị, em đã sẵn sàng cho cuộc picnic với anh ngày mai, em nhớ anh!)

(Còn tiếp) 

Hình ảnh đại diện của Hà Kin

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top