Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 26)

2008-12-19 15:57

Tác giả:


Blog Việt - Nghe Lavender gào thét một hồi, lúc sau tôi mới thốt lên được: “What’s going on Lavender? Are you OK? How can I help you? Something is wrong? Calm down, calm down and tell me” (Có chuyện gì thế Lavender? Cô ổn không? Tôi có thể giúp gì được cô? Có chuyện gì tồi tệ vậy? Bình tĩnh nào, bình tĩnh nói cho tôi nghe nào!)

- “Mei, she’s killing me, can’t take it, can’t take it” (Mei định giết em, đừng để chuyện đó xảy ra) Theo sau là tiếng đập như tiếng đập cửa thình thình đầy thịnh nộ.

- “You want me to call Billy?” (Cô có muốn tôi gọi cho Billy không?)

- “He can’t help, nobody can’ help, I’m sorry I’m sorry” (Anh ấy không giúp được gì đâu, không ai giúp gì được, em xin lỗi) 

Minh họa: Theo blog Hà Kin

Rồi Lavender dập máy. Tôi gọi lại nhưng máy đã tắt. Tôi rất lo lắng và gọi điện cho Billy, một hồi anh mới nhấc, chắc do đã ngủ. “Trời, dữ vậy sao, thôi được, em ngủ đi, đừng lo, anh sẽ nói chuyện với bà Mei, không có chuyện gì đâu.” Billy đã làm tôi yên tâm hơn, nhưng quả là đang có rất nhiều chuyện xảy đến, things all seem so restless!

Tôi cũng chả ngủ được. Tôi nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ về Ronie, về Lavender, về Billy, về Gabriel, về bà Mei, về Ryan, cuộc đời tôi chưa bao giờ gặp phải nhiều con người kỳ lạ đến như vậy. Tự an ủi tôi đang sống trong một thế giới khác thế giới quen thuộc của mình, và có thể cái thế giới ấy với tôi là kỳ lạ, nhưng đó là cái cách bình thường mà thế giới ấy nó diễn ra như thế.

Rất mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ dám xin nghỉ ở spa. Sáng đấy tôi đến với một vẻ mệt mỏi và cảm thấy trong lòng rất đen tối. Tôi cũng thấy ngại ngần nếu phải giáp mặt với bà Mei, không hiểu chuyện cãi nhau hôm qua có liên quan gì đến tôi không. Thật buồn cười, từ ngày tôi chơi với Lavender, lúc nào tôi cũng nghĩ mình đang gây ra một tội gì rất lớn với cô ấy, tội gì thì tôi không tài nào nắn nó thành một điều gì hữu hình được.

Có lẽ đúng có chuyện, vì bà Mei hôm nay xin nghỉ. Thay vào đó là Sheryl đứng giải quyết công việc của tiệm. Sheryl nhìn tôi đi vào tiệm mà không nói một câu nào, lạnh băng. Mấy người làm trong tiệm có mỉm cười nhìn tôi, Helen cũng nhìn tôi cười, tôi thấy tội nghiệp cho cô gái ấy. Chẳng đợi được đến trưa là tôi đã ra ngoài gọi điện cho Billy hỏi xem mọi chuyện thế nào. Billy nói rằng anh đang ở nhà bà Mei và sẽ gọi điện cho tôi sau. Lúc này điều sáng sủa duy nhất tôi đang tự cảm nhận được để an ủi mình, đó là buổi đi picnic với Ryan vào chủ nhật. Bây giờ Ryan đang ở khá xa, tận bên Brooklyn, đi làm, mặc dù mới chỉ là thực tập, thật vất vả, sao hôm đấy tôi thấy nhớ Ryan như thế chứ.

Helen hỏi tôi có chuyện gì, tại sao tôi trông tôi mệt mỏi và ít cười nói hơn mọi khi như vậy. Tôi rất muốn hỏi Helen rằng, cô ta có biết ngày giỗ của mẹ Ronie hôm nọ hay không? Chẳng lẽ yêu nhau mà không biết ngày giỗ của mẹ người yêu? Nhưng sau đó thì sao, cô ấy sẽ ngạc nhiên vì làm sao tôi lại biết. Chán thật, đến chết vì cái bệnh tò mò, tốt nhất là không nên hỏi.

Mỗi lần thấy u ám tôi lại nhớ tới ông già ven sông, một cảm giác rất thanh thản mỗi lần nhớ tới ông ấy. Tôi dự định nếu hôm nay có về thì sẽ đi ven sông như mọi khi, và nếu gặp được ông ấy thì sẽ là tuyệt vời! Tôi cũng mong trời ấm áp hơn để có thể lúc nào đó ra ngồi ngắm ngọn hải đăng để vẽ món quà bí mật tặng Ryan thật nhanh.

Minh họa: deviantArt

Hôm nay tôi đã nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trên những hàng cây ven đường. Tôi còn nhớ tuần trước chúng trơ trụi và chỉ lấm chấm xanh, hôm nay đã ra dáng những hàng cây thực sự có sức sống, lá mọc ở tất cả mọi cành, một vài cây ra những bông hoa rất lạ và đẹp. Tôi đang nghĩ tới việc sẽ rủ Ryan vào trong Central Park ngắm khoảnh khắc sang mùa tuyệt đẹp này. Bỗng nhiên Ryan gọi điện đúng những khoảng khắc mơ màng ấy: “Hi my beautiful girl? What are you doing? Do you know something? I happened to see a very beautiful flower blooming just in front of my office, it reminds me of your beautiful eyes, how I miss you, I miss you” (Chào cô gái xinh đẹp của anh, em đang làm gì vậy, anh vừa nhìn thấy một bông hoa rất đẹp nở phía trước sở làm, nó khiến anh nghĩ đến đôi mắt đẹp của em, anh nhớ em biết bao!) . Và thế là tôi chảy nước mắt, thật kỳ lạ, anh có biết rằng tôi cũng đang nhìn thấy hoa nở và tôi cũng đang nghĩ đến anh? Cái đấy gọi là gì? Đấy là tình yêu đúng không? Thật là kỳ diệu!

Trở về nhà, ven sông, tìm ông già. Trời đã tối, ông già của tôi không viết được nữa mà đang ngồi ngắm nhìn một Manhattan đang lên đèn trong sương mờ. Vừa nhìn thấy tôi, ông đã chạm tay lên ngực, ra chiều rất xúc động cứ như cả tháng mới được gặp tôi. “You look tired today my girl, everything is OK? How’s the thing going?” (Trông cô mệt mỏi quá cô gái, mọi chuyện ổn cả chứ?). “Not so good at all, weird things happen around, I’m stuck in a swamp” (Không ổn lắm, có những chuyện kỳ quái đang xảy ra và cháu bị mắc kẹt trong cái đầm lầy này rồi). “Haha, life ain’t sweet at all right? Life, fight, it ain’t easy!” (Haha, cuộc sống không phải lúc nào cũng ngọt ngào phải không? Sống là đấu tranh, điều đó là không dễ dàng gì). Tôi cười và nắm tay. “Yeah, fight”. “Things with your beautiful boy friend is all right?” (Chuyện với cậu bạn đẹp trai của cô vẫn ổn cả chứ?). “Perfectly, he’s the one pulling me out of the swamp at the moment” (Vâng, tốt ạ, anh ấy là người kéo cháu ra khỏi cái đầm lầy này đấy ạ). “Oh, I’m glad” (Ồ, tôi rất mừng). Tôi phì cười, lại từ “glad” của Hugo, tại sao mọi người cứ phải glad vì Ryan yêu tôi nhỉ?

Tôi tâm sự với ông già rằng, tôi chưa bao giờ gặp nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, tôi thậm chí kể cả chuyện “dại dột” đã mò đến nhà Ronie ra sao và đã hoảng sợ thế nào. “Oh, Lord, don’t be silly that way next time OK? But you’re brave girl, yeah, yeah!” (Chúa ơi, đừng ngốc nghếch như vậy nữa nhé? Nhưng cô là một cô gái dũng cảm đó). Bất ngờ số điện thoại của Lavender nhấp nháy, tôi vội vã xin phép ông già để nghe máy. Lavender hỏi tôi đang ở đâu và muốn gặp tôi. Tôi nói rằng mình đang ở trên đảo Roosevelt, nếu cô ấy muốn cô ấy có thể đi tàu F lên đảo và tôi sẽ ra đón. Lavender hẹn tôi ra đón trong vòng nửa tiếng nữa. Tôi hỏi ông già, ông có muốn nhìn thấy một cô gái còn đẹp hơn cả tôi hay không? Một cô gái Trung Quốc có nguồn gốc hoàng tộc, ông cười ha hả: “I dont think there is a more beautiful girl, you know why? Because which standard you are comparing to? There is no more, and there is no less, lets make yourself special, I think of you as special, not just as beautiful” (Tôi không nghĩ có cô gái nào xinh đẹp hơn, cô biết vì sao không? Bởi vì tiêu chuẩn nào để so sánh chứ! Không có hơn cũng không có kém, bản thân mỗi người là một điều đặc biệt, tôi nhớ cô vì cô đặc biệt chứ không chỉ vì xinh đẹp đâu).

Tôi cảm ơn ông vì lời khen khéo léo này, đúng vậy, đôi khi chả cần phải ghen tị vì nghĩ rằng ai đó xinh đẹp hơn mình, vì vẻ đẹp so sánh ấy là dựa trên một cái chuẩn như thế nào?

“How’s your novel?” (Cuốn tiểu thuyết của bác thế nào rồi?). “Oh, just in part the boy discovered something different of himself, and he decided to fight for it, the World War is at its end” (Ồ, mới đến phần cậu bé nhận ra những biến đổi của chính mình, và cậu ta quyế định chiến đấu vì nó, và cuộc Đại chiến thế giới lúc đó đã kết thúc). “Great, I’m glad that the war is over! I hate war” (Tuyệt quá, cháu rất vui vì chiến tranh đã qua đi, cháu ghét chiến tranh).

Lavender đến muộn hơn dự định nên tôi bảo ông già nên về ăn trước, vì không biết khi nào cô ấy tới, cũng tối lắm rồi. Ông già nháy mắt và đẩy xe về. Tôi đã thấy khá hơn rất nhiều, mặc dù xe ông có máy nhưng tôi vẫn đẩy ông đi hẳn một đoạn dài, vừa đi vừa hát lung tung hết cả. Ông thật tài giỏi, ông có thể làm cho tôi vui được đến như thế đấy.

Lavender mặc một chiếc áo len trắng có cổ rất đẹp nhưng xem chừng hơi lạnh. Tôi để ý kiểu mẫu thời trang ưa thích của Lavender lúc nào áo cũng có cổ và nó thực sự hợp với cái dáng cao mảnh dễ thương của cô ấy. Vừa thấy tôi, cô ấy lao tới hôn chụt một cái lên má, trông Lavender có phần vẫn tươi tỉnh, không “tả tơi” như tôi suy đoán, có thể cô ấy đẹp nên có tả tơi thì trông vẫn cứ đẹp. Lavender rủ tôi vào quán pizza trên đảo ăn, cô hỏi có phải tôi sống ở đây hay không? Tôi đành thú nhận và xin đừng nói cho ai biết về chỗ ở của mình. “Sure, trust me, but why you have to hide anyway?” (Chắc chắn rồi, tin em đi, nhưng tại sao chị phải giấu chuyện đó?). Tôi nháy mắt. “Just for some reasons” (Một vài lý do).

What was wrong with you the other day? Something bad between you and your mother?” (Mà có chuyện gì với cô hôm nọ vậy? Có việc gì tồi tệ giữa cô và mẹ cô à?)

Oh, THAT, well, she locked me in my room, took my phone and did several stupid things, I was mad, just a bit out of control” (Ồ, mẹ em khóa cửa nhốt em trong phòng, thu điện thoại của em và làm vài thứ ngớ ngẩn, em đã phát điên)

 What, she locked you in your room? That’s weird, you’re over 20, I mean, you can sue her for doing so, hey you did something crazy too?” (Bà ấy nhốt cô lại u? Thật kỳ lạ, cô đã ngoài 20 tuổi rồi, cô có thể kiện bà ấy về việc đó nữa chứ, mà có phải cô đã làm gì đó điên rồ không?)

Oh, me, sure, of course, that’s why I was locked, haha” (Em ư, tất nhiên rồi, thế nên em mới bị nhốt)

What did you do?” (Cô đã làm gì vậy?)

 Oh, just something” (Ồ, một vài thứ)

Lại thấy Lavender khó hiểu y như mẹ và chị vậy, thậm chí tôi lại thấy giống cả Garbriel nữa. “You want to go to club?” (Chị có muốn đi club không?). “Now? We’ll be home late” (Bây giờ ư? Chúng ta sẽ về nhà muộn mất). “Don’t worry, I’ll take you home, wanna meet my boyfriend?” (Đừng lo em sẽ đưa chị về, chị có muốn gặp bạn trai em không?).

Tôi rất muốn đi xem club thế nào, và người yêu của Lavender ra sao, nhưng quả thực, hôm đó tôi rất mệt mỏi, rất mệt và nếu đi thì tôi không còn sức, tôi đành xin khất. Mặt Lavender xị xuống. “Hey, if someday, I’m dead, will you remember about me?” (Nếu có một ngày em chết đi liệu chị có nhớ em không?). “What, why you are saying so? Don’t say that” (Gì cơ? Sao cô lại nói thế? Đừng nói vậy nữa). “Because I am going to, and you know what, I’d go directly to hell” (Thật đó, chị biết đấy, em sẽ bị xuống địa ngục cho xem”. Giọng của Lavender nghe thật u ám, như một điềm không lành.

Minh họa: surrealeye

Tôi hỏi Lavender có muốn đi picnic cùng tôi chủ nhật này cùng bạn trai của tôi hay không? Mắt cô sáng lên và nói có, cô ấy rất muốn biết bạn trai của tôi trông thế nào. “He must be handsome right? Somebody deservable, haha” (Chắc hẳn anh ấy phải rất đẹp trai, một người xứng đáng). Có vẻ như Lavender rất muốn tâm sự với tôi thật nhiều chuyện. Buổi tối, ngắm nét măt của cô gái đẹp này trong ánh đèn vàng của tiệm pizza không biết chán, lông mi dài chớp chớp, da trắng mịn, cái mũi dọc dừa hênh hếch cứ như nửa cười nửa khóc và một cái miệng cười rất dịu dàng. Lại thầm ghen tị với anh chàng người yêu của cô, sẽ được ngắm cô cả ngày như thế, và được...làm nhiều việc hơn thế. Tôi không biết người yêu của Lavender trông như thế nào, nhưng tôi chợt giả sử, Lavender và Ryan sẽ là một đôi tình nhân hoàn hảo, đặc biệt nếu họ đi đóng phim. Sẽ ra sao nếu tôi rủ được cả hai người họ đi chơi nhỉ, chắc cả cái thiên hạ này phải ngoái nhìn.

Lavender rút ra một điếu thuốc và hút, tôi hơi sững sờ, tôi vốn không thích con gái hút thuốc, và cô gái đẹp như vậy mà hút thuốc thì khó coi quá. Nhưng Lavender hút thuốc rất sành điệu, thật chẳng thấy nó dung tục chút nào. Cô hỏi tôi, có muốn thử hút thuốc không? Nhìn Lavender hút thuốc đáng yêu đến nỗi, tôi cũng muốn thử, nhưng còn chần chừ.

Rít một hơi, thả khói, rồi cô cười. “OK, I will tell you my story, if you are not tired and if you are willing to listen? How’s that?” (Ok, em sẽ kể cho chị nghe chuyện của em nếu chị không quá mệt và chị muốn nghe?)

I’m a bit tired but I am willing to listen” (Tôi hơi mệt chút nhưng tôi rất muốn nghe cô kể).

OK

Tôi bắt đầu nghe, và châm thử điếu thuốc đầu tiên của cuộc đời!

(Còn tiếp) 

Hình ảnh đại diện của Hà Kin

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top