Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành (Cafe Vlog)

2018-07-21 05:59

Tác giả: Giọng đọc: Việt Nho

blogradio.vn - Trưởng thành là lúc bản thân bị thử thách nhiều nhất. Là lúc cảm thấy yếu lòng nhất, bơ vơ lạc lõng xứ người, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, nghe tiếng mẹ mà chẳng dám khóc, chỉ dám kể những gì mình làm được, còn mọi ưu phiền, thất bại chỉ biết giấu nhẹm trong lòng tự gặm nhấm.

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành

Trưởng thành là khoảng chênh vênh nhất của đời người. Ở cái tuổi mà gọi là người lớn cũng chẳng đúng, mà thời trẻ con thì đã qua lâu rồi, mọi thứ trong cuộc sống trở nên khó khăn hơn nhiều.

Không ai định nghĩa trọn vẹn thế nào là trưởng thành vì nó là một chuỗi thời gian, định đoạt nó bằng khuôn rập, cứng nhắc là không thể. Có thể trưởng thành chỉ đơn giản như câu nói của Diệp Lạc Vô Tâm: "Thật ra, tôi cũng không muốn lớn lên. Thế nhưng điều này không phải là điều tôi có thể kiểm soát".

Trưởng thành là điều khó tránh khỏi, đấy là một quy luật tự nhiên trong cuộc sống. Chúng ta chẳng thể cứ bé mãi mà không lớn lên, chúng ta không thể yên vị một chỗ mà phải thoát ra khỏi vòng an toàn, đứng lên và mạnh mẽ bước đi. Lúc nhỏ, tôi vẫn mong mình lớn thật nhanh, được chạm tay vào cái danh xưng "người lớn" vì suy nghĩ của tôi về "người lớn" kia rất oai hùng, rất khí chất. Tôi của những ngày trước dù chưa hoàn toàn hiểu ý nghĩa của việc "trưởng thành" là ra sao nhưng tâm trí hồ hởi vô cùng. Với tôi ngày đó, nếu là người trưởng thành, tôi sẽ tự mình quyết định mọi thứ, không phải nghe lời sắp xếp của bố mẹ.

Và rồi thời gian trôi qua, cái ngày tôi mong đợi cũng đến, tôi bước vào giai đoạn trưởng thành. Mọi thứ diễn ra như những gì tôi hằng mong muốn khi nhỏ. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra cái giá tôi phải trả cho những ngày tháng chênh vênh trưởng thành khá đắt. Đó chính là vấp ngã, tổn thương và những nỗi buồn triền miên!

Như Richard L Evans có nói "Sự trưởng thành bắt đầu vào ngày chúng ta có trách nhiệm đối với hành động của bản thân mình". Xuất phát điểm đấy chính là phát súng cho những ngày cật lực, miệt mài làm việc để có một tương lai sáng, mong đỡ đần cho bố mẹ quê nhà. Nhưng có ai hiểu, cuộc đời này hai chữ "bất công" vẫn hiện hữu nên đôi khi, bạn cố gắng nỗ lực bằng toàn sức nhưng thành công lại gọi tên một người khác.

Càng cố chấp, càng muốn tự do, tôi càng vấp ngã nhiều hơn, trượt những cú ngã thật khủng khiếp. Đau đớn là đó, có thể khóc thật to nhưng rồi nhất định phải đứng lên, lau đi tất cả, tĩnh tâm và bước tiếp trên con đường mình lựa chọn. Và tôi chọn cho mình một châm ngôn sống của William Athur Ward: "Phạm phải sai lầm là con người. Vấp ngã là chuyện bình thường, có thể cười vào mặt chính mình là sự trưởng thành".

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành

Trưởng thành là lúc bản thân bị thử thách nhiều nhất. Là lúc cảm thấy yếu lòng nhất, bơ vơ lạc lõng xứ người, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, nghe tiếng mẹ mà chẳng dám khóc, chỉ dám kể những gì mình làm được, còn mọi ưu phiền, thất bại chỉ biết giấu nhẹm trong lòng tự gặm nhấm. Là có những đêm không tài nào ngủ được, mắt trao tráo nhìn xung quanh, tự ôm bản thân vào lòng thủ thỉ vài ba câu động viên, rồi khóe mắt chợt đẫm nước, cảm xúc dâng trào nên khóc vội, mai lại cười tươi với thiên hạ. Là đi qua những ngày tẻ nhạt, lặp lại mọi thứ, chẳng có gì thú vị. Là ngày tôi nhận ra mẹ tôi dáng lưng đã còng, tóc cũng bạc màu. Ngày cha tôi sức khỏe càng yếu dần.

Trưởng thành là lúc ta biết cách nhún nhường mọi thứ. Ngày trước có chút coi thường nhưng giờ mới hiểu nó là điều kiện tiên quyết của cuộc sống. Bạn phải biết cúi đầu. Khi ở nhà chúng ta là những đứa "con vàng, con ngọc" nhưng ngoài đời chẳng ai có trách nhiệm đối đãi thật tốt với bạn. Cuộc đời là guồng xoáy, lôi mọi người vào bộ máy vật vã, bạn bè thân khi này mỗi người lại một cuộc sống riêng, cảm thấy bản thân tách riêng ra khỏi cuộc sống của nhau không còn chút ràng buộc.

Ở lưng chừng này, yêu một người cũng chẳng còn quá mặn nồng, chẳng phải ơi ới họ cả đêm để nghe mình tâm sự muôn vàn câu chuyện, chẳng muốn ràng buộc đối phương vào những khuôn khổ như cũ. Chỉ cần người đến ôm tôi mỗi lúc tôi gục ngã, người vỗ về tôi vài câu là đã cảm thấy lòng này được ủi an. Trưởng thành khiến những cuộc vã không còn to tiếng mà chỉ còn biết im lặng, im lặng để trái tim bình yên. Chẳng biết đó có gọi là yêu hay không?

Theo Mộc phù sinh "Con người khi trưởng thành, góc cạnh tất nhiên phải bị mài mòn", thế nên trưởng thành chính là khoảng thời gian rèn dũa bản thân kiên cường và khôn lớn. Chúng ta nên học cách biết tự trân trọng bản thân vì cuộc đời không có quá nhiều người tốt quan tâm thực sự đến mình. JackMa đã từng nói "Khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, bạn sẽ nhận ra rằng người đầu tiên tin tưởng bạn sẽ là những người xa lạ. Bạn bè sẽ là những người dè chừng bạn, thậm chí bạn thân sẽ xa cách bạn và người vứt bỏ bạn trước tiên chính là bạn nhậu.

Còn người khinh thường bạn nhất có khi lại là bạn học và người thân…" Điều ưu tiên thứ yếu trong cuộc sống là hãy vẫn là chính mình, không sa ngã làm bản sao của bất kỳ ai. Giấc mộng trưởng thành bị vỡ tan, không còn thơ mộng như lúc nhỏ vẫn suy nghĩ. Đừng cố tỏ ra mình yếu đuối, hay lương thiện, cũng đừng thể hiện mình quá giỏi, vì nhiều người sẽ không nghĩ rằng đó là điều bạn cố gắng mà mặc nhiên sẽ cho rằng đấy là việc bạn phải làm.

Suy đến cùng, trưởng thành như một chuyến phiêu lưu để học hỏi. Ở khoảng thời gian đó, thứ mình cần vượt qua đó chính là bản thân mình, quan tâm, giúp đỡ mọi người là hương vị cho cuộc sống trưởng thành thêm đậm đà.

© Phạm Thị Kim Ngân – blogradio.vn

Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top