Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng tôi cùng trưởng thành

2022-07-13 01:15

Tác giả: Lem


blogradio.vn - Mọi kỷ niệm như đang ngưng đọng, mỗi người bắt đầu một con đường mới. Tôi bắt đầu nhận ra cái khang khác trong cuộc sống của mình. À thì ra chúng tôi đã trưởng thành...

***

Tuổi trẻ của tôi có một người bạn, chúng tôi thân nhau lắm thế nhưng chẳng tình bạn nào có thể thắng được thời gian. Chúng tôi mỗi người một hướng, ai cũng có cho mình những ước mơ riêng và thế rồi chúng tôi bỗng xa nhau. Tình cảm vẫn ở đó nhưng là ở những tháng năm cấp 3.

Tôi thức giấc vào lúc 3 giờ sáng, cơ thể mỏi mệt trằn trọc muốn ngủ lại mà đôi mắt chẳng thể nhắm lại. Lại một buổi sáng dậy sớm đến khó chịu!

Máy hôm nay tôi lạ lắm! Cứ lúc vui lúc buồn chẳng hiểu cảm xúc đang trôi tận đâu đâu...

Gà chưa cất tiếng gáy quen thuộc, bầu trời ngoài kia chắc vẫn còn tối đen. Trong căn nhà mọi người vẫn đang chìm vào giấc ngủ, chỉ mình tôi thức giấc nằm trằn trọc chẳng thể ngủ tiếp.

Nhắm mắt chìm vào bóng tối, ý thức bắt đầu cuồn cuộn kéo đến. Nào là đống bài tập còn chưa giải quyết, cứ mong trời sáng mau mau còn làm cho kịp deadline. Mấy hôm nay bạn bè tụ tập vui quá, ăn uống, đi dạo, tâm sự với nhau như hồi còn cấp ba ý. Nhưng sao tôi cứ thấy trong lòng thiếu thiếu thứ gì đó.

Bỗng nhiên tôi nhớ một người, người bạn ngày ấy của tôi đâu rồi?

Xuôi theo dòng hồi ức, một buổi sáng lại bắt đầu, tôi dậy thật sớm tất bật soạn sửa sách vở, mặc vội bộ đồng phục chưa kịp là lượt nhẵn nhụi, liếc vội cái đồng hồ treo tường chạy ù ra sân.

“Cố dậy thật sớm rồi mà vẫn muộn nhỉ?”

Bên ngoài sân Thu đứng chờ chắc đã lâu, chân nọ bắt chéo chân kia, gục lên gục xuống. Chắc vẫn còn ngái ngủ đây mà! Thương quá! Nhà nó xa cách nhà tôi cả con nước to, ngày nào đi học nó cũng chèo cái thúng cũ đen sì tróc cả lớp cao su. Đôi dép nó ướt ướt bụi cỏ dính cả vào chân.

Sáng nào cũng thế, chúng tôi đèo nhau đi học.

Sáng nay trời mát quá, chẳng giống cái nắng hè 40 độ như hôm qua, không khí tươi mát, gió thoảng qua đưa mùi hương cây cỏ thổi qua tâm hồn tôi. Thu sáng nay chẳng nói gì với tôi cả, chắc còn đang buồn đấy, chiều qua chúng tôi còn giận nhau. Tính tôi nóng, trái ý là khó chịu lắm. Nó thì hiền, cứ im lặng mà nghe tôi lảm nhảm thôi.

“Sao sáng qua sớm vậy?”

“Mẹ tao đi thả lưới sớm, gọi tao dậy sớm để cơm nước chung với mẹ đó”

Nhà nó làm nghề chài lưới, ở gần biển, tôm cá ăn cả ngày không hết. Lâu lâu được mùa tôm nó còn xách cả mớ qua cho. Ba mẹ tôi thương nó lắm, coi nó như ruột thịt. Cái tính hiền hiền ai nói gì nghe nấy của nó làm ba mẹ tôi mến, cứ hôm nào chúng tôi giận nhau là kiểu gì mẹ cũng bênh nó.

Hồi đó tôi trẻ con chưa nghĩ nhiều cứ giận ngược mẹ thôi, lớn lên khi nghĩ lại lại thấy thương bạn mình hơn. Mấy ai chịu được cái tính khí ương giở của tôi đâu.

Chẳng mấy chốc mà 3 năm cấp ba cứ thế nhẹ nhàng trôi qua bằng một kỳ thi tốt nghiệp. Mọi kỷ niệm như đang ngưng đọng, mỗi người bắt đầu một con đường mới. Tôi bắt đầu nhận ra cái khang khác trong cuộc sống của mình. À thì ra chúng tôi đã trưởng thành...

Xa chiếc áo đồng phục chúng tôi không còn là những cô cậu học sinh. Bạn bè chúng tôi bây giờ mỗi người một con đường. Cuộc sống của chúng tôi khác nhau, có những mối quan hệ mới và không còn chở nhau đi học mỗi ngày. Cứ nghĩ đến trong tôi lại trào dâng một cảm xúc man mác buồn.

Tôi bây giờ đã là một cô sinh viên chân ướt chân ráo bước vào Sài Gòn phồn hoa. Còn Thu thì chọn đi du học, bước ra cái thôn nho nhỏ bên kia con nước để đến với những ước mơ ngày bé nó vẫn ấp ủ.

Những dòng tin nhắn cứ thưa dần theo năm tháng, tôi nhớ về nó sau những lần cô đơn nhất. Ngày ấy mỗi khi tôi buồn, nó vẫn ở bên động viên và kể những mẩu chuyện vui cho tôi nghe. Khoảnh khắc ấy sao mà đẹp quá!

Chúng ta ai rồi cũng phải lo cho cuộc sống của mình, giữa guồng quay bộn bề công việc hiếm khi ta nghĩ về nhau nhưng vào mỗi đêm khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ tớ vẫn mong tụi mình chung một giấc mơ. Mơ về tà áo trắng, mơ về sân trường chúng ta từng bước đi mỗi sáng và mơ về nụ cười của nhau bởi đó là nụ cười thuần khiết nhất của tuổi trẻ. Sau này cho dù 10 năm 20 năm nụ cười ấy vẫn mãi không mất đi màu nắng hôm nay.

Chúng ta đã từng có một tình bạn đẹp, dẫu cho mai này không còn đồng hành cùng nhau trên chặng đường phía trước, chỉ mong hai ta vẫn luôn nhớ về nhau như thế đã đủ tắm mát cho tâm hồn rồi. Có ai đó từng nói tuổi trẻ như một cơn mưa rào cho dù ướt tôi cũng muốn tắm thêm lần nữa... Những dòng này tôi viết tặng bạn tôi, tặng những độc giả của Blog, cũng là những dòng tâm sự trong buổi sáng hôm ấy khi giấc ngủ bị đánh thức những kỉ niệm bỗng ùa về. Viết đến đây tôi chợt muốn khóc, chúng ta ai rồi cũng phải trưởng thành chẳng thể mãi là những đứa trẻ vô tư hồn nhiên như ngày ấy. Nghĩ cũng lạ lắm! Lúc nhỏ ai cũng muốn lớn lên, muốn một cuộc sống trưởng thành, đến khi lớn rồi lại muốn trở về làm những đứa bé.

Lại một cái tết nữa sắp đến rồi, cuộc sống của bạn bây giờ ra sao, tôi phải dừng lại ở đây để nhấc máy gửi lời hỏi thăm bạn mình, đã 2 tháng trôi qua kể từ dòng tin nhắn cuối cùng chúng tôi tâm sự với nhau.

Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bạn nhé! Cuộc sống cho ta những giá trị đẹp đẽ mà chỉ chúng ta khi trải qua mới biết nó đáng quý đến nhường nào.

© Lem - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thanh xuân không thể trở lại nên xin đừng rơi nước mắt | Radio Tình yêu

Lem

Đam mê viết lách, sáng tạo và không ngại thay đổi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top