Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng tôi cùng trưởng thành

2022-07-13 01:15

Tác giả: Lem


blogradio.vn - Mọi kỷ niệm như đang ngưng đọng, mỗi người bắt đầu một con đường mới. Tôi bắt đầu nhận ra cái khang khác trong cuộc sống của mình. À thì ra chúng tôi đã trưởng thành...

***

Tuổi trẻ của tôi có một người bạn, chúng tôi thân nhau lắm thế nhưng chẳng tình bạn nào có thể thắng được thời gian. Chúng tôi mỗi người một hướng, ai cũng có cho mình những ước mơ riêng và thế rồi chúng tôi bỗng xa nhau. Tình cảm vẫn ở đó nhưng là ở những tháng năm cấp 3.

Tôi thức giấc vào lúc 3 giờ sáng, cơ thể mỏi mệt trằn trọc muốn ngủ lại mà đôi mắt chẳng thể nhắm lại. Lại một buổi sáng dậy sớm đến khó chịu!

Máy hôm nay tôi lạ lắm! Cứ lúc vui lúc buồn chẳng hiểu cảm xúc đang trôi tận đâu đâu...

Gà chưa cất tiếng gáy quen thuộc, bầu trời ngoài kia chắc vẫn còn tối đen. Trong căn nhà mọi người vẫn đang chìm vào giấc ngủ, chỉ mình tôi thức giấc nằm trằn trọc chẳng thể ngủ tiếp.

Nhắm mắt chìm vào bóng tối, ý thức bắt đầu cuồn cuộn kéo đến. Nào là đống bài tập còn chưa giải quyết, cứ mong trời sáng mau mau còn làm cho kịp deadline. Mấy hôm nay bạn bè tụ tập vui quá, ăn uống, đi dạo, tâm sự với nhau như hồi còn cấp ba ý. Nhưng sao tôi cứ thấy trong lòng thiếu thiếu thứ gì đó.

Bỗng nhiên tôi nhớ một người, người bạn ngày ấy của tôi đâu rồi?

Xuôi theo dòng hồi ức, một buổi sáng lại bắt đầu, tôi dậy thật sớm tất bật soạn sửa sách vở, mặc vội bộ đồng phục chưa kịp là lượt nhẵn nhụi, liếc vội cái đồng hồ treo tường chạy ù ra sân.

“Cố dậy thật sớm rồi mà vẫn muộn nhỉ?”

Bên ngoài sân Thu đứng chờ chắc đã lâu, chân nọ bắt chéo chân kia, gục lên gục xuống. Chắc vẫn còn ngái ngủ đây mà! Thương quá! Nhà nó xa cách nhà tôi cả con nước to, ngày nào đi học nó cũng chèo cái thúng cũ đen sì tróc cả lớp cao su. Đôi dép nó ướt ướt bụi cỏ dính cả vào chân.

Sáng nào cũng thế, chúng tôi đèo nhau đi học.

Sáng nay trời mát quá, chẳng giống cái nắng hè 40 độ như hôm qua, không khí tươi mát, gió thoảng qua đưa mùi hương cây cỏ thổi qua tâm hồn tôi. Thu sáng nay chẳng nói gì với tôi cả, chắc còn đang buồn đấy, chiều qua chúng tôi còn giận nhau. Tính tôi nóng, trái ý là khó chịu lắm. Nó thì hiền, cứ im lặng mà nghe tôi lảm nhảm thôi.

“Sao sáng qua sớm vậy?”

“Mẹ tao đi thả lưới sớm, gọi tao dậy sớm để cơm nước chung với mẹ đó”

Nhà nó làm nghề chài lưới, ở gần biển, tôm cá ăn cả ngày không hết. Lâu lâu được mùa tôm nó còn xách cả mớ qua cho. Ba mẹ tôi thương nó lắm, coi nó như ruột thịt. Cái tính hiền hiền ai nói gì nghe nấy của nó làm ba mẹ tôi mến, cứ hôm nào chúng tôi giận nhau là kiểu gì mẹ cũng bênh nó.

Hồi đó tôi trẻ con chưa nghĩ nhiều cứ giận ngược mẹ thôi, lớn lên khi nghĩ lại lại thấy thương bạn mình hơn. Mấy ai chịu được cái tính khí ương giở của tôi đâu.

Chẳng mấy chốc mà 3 năm cấp ba cứ thế nhẹ nhàng trôi qua bằng một kỳ thi tốt nghiệp. Mọi kỷ niệm như đang ngưng đọng, mỗi người bắt đầu một con đường mới. Tôi bắt đầu nhận ra cái khang khác trong cuộc sống của mình. À thì ra chúng tôi đã trưởng thành...

Xa chiếc áo đồng phục chúng tôi không còn là những cô cậu học sinh. Bạn bè chúng tôi bây giờ mỗi người một con đường. Cuộc sống của chúng tôi khác nhau, có những mối quan hệ mới và không còn chở nhau đi học mỗi ngày. Cứ nghĩ đến trong tôi lại trào dâng một cảm xúc man mác buồn.

Tôi bây giờ đã là một cô sinh viên chân ướt chân ráo bước vào Sài Gòn phồn hoa. Còn Thu thì chọn đi du học, bước ra cái thôn nho nhỏ bên kia con nước để đến với những ước mơ ngày bé nó vẫn ấp ủ.

Những dòng tin nhắn cứ thưa dần theo năm tháng, tôi nhớ về nó sau những lần cô đơn nhất. Ngày ấy mỗi khi tôi buồn, nó vẫn ở bên động viên và kể những mẩu chuyện vui cho tôi nghe. Khoảnh khắc ấy sao mà đẹp quá!

Chúng ta ai rồi cũng phải lo cho cuộc sống của mình, giữa guồng quay bộn bề công việc hiếm khi ta nghĩ về nhau nhưng vào mỗi đêm khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ tớ vẫn mong tụi mình chung một giấc mơ. Mơ về tà áo trắng, mơ về sân trường chúng ta từng bước đi mỗi sáng và mơ về nụ cười của nhau bởi đó là nụ cười thuần khiết nhất của tuổi trẻ. Sau này cho dù 10 năm 20 năm nụ cười ấy vẫn mãi không mất đi màu nắng hôm nay.

Chúng ta đã từng có một tình bạn đẹp, dẫu cho mai này không còn đồng hành cùng nhau trên chặng đường phía trước, chỉ mong hai ta vẫn luôn nhớ về nhau như thế đã đủ tắm mát cho tâm hồn rồi. Có ai đó từng nói tuổi trẻ như một cơn mưa rào cho dù ướt tôi cũng muốn tắm thêm lần nữa... Những dòng này tôi viết tặng bạn tôi, tặng những độc giả của Blog, cũng là những dòng tâm sự trong buổi sáng hôm ấy khi giấc ngủ bị đánh thức những kỉ niệm bỗng ùa về. Viết đến đây tôi chợt muốn khóc, chúng ta ai rồi cũng phải trưởng thành chẳng thể mãi là những đứa trẻ vô tư hồn nhiên như ngày ấy. Nghĩ cũng lạ lắm! Lúc nhỏ ai cũng muốn lớn lên, muốn một cuộc sống trưởng thành, đến khi lớn rồi lại muốn trở về làm những đứa bé.

Lại một cái tết nữa sắp đến rồi, cuộc sống của bạn bây giờ ra sao, tôi phải dừng lại ở đây để nhấc máy gửi lời hỏi thăm bạn mình, đã 2 tháng trôi qua kể từ dòng tin nhắn cuối cùng chúng tôi tâm sự với nhau.

Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bạn nhé! Cuộc sống cho ta những giá trị đẹp đẽ mà chỉ chúng ta khi trải qua mới biết nó đáng quý đến nhường nào.

© Lem - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thanh xuân không thể trở lại nên xin đừng rơi nước mắt | Radio Tình yêu

Lem

Đam mê viết lách, sáng tạo và không ngại thay đổi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top