Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta dò dẫm nơi đâu để tìm thấy bình yên?

2019-07-31 08:26

Tác giả: Đoàn Dương


blogradio.vn - Mỗi lần em mệt mỏi nghĩ về thì lại được nhìn thấy khoảng thanh xuân tuyệt vời kia. Bình yên ư? Chúng ta dò dẫm nơi đâu để tìm thấy? Chẳng xa xôi đâu cả! Bình yên là ở trong tâm mỗi con người.

***

Hồi nhỏ, em luôn mong muốn mình lớn lên thật nhanh để có thể tự do hòa mình vào cuộc sống, được dùng tiền do chính mình tạo ra, được làm tất thảy mọi thứ mình thích, có thể vui đùa cho thỏa hết thanh xuân tươi đẹp với đầy rẫy lạ kì. Và hơn hết là để chính bản thân mình được yêu thương thật lòng một người nào đó, cùng họ an yên đi đến cuối đời.

Và đúng như thế anh ạ!

Thời gian vô tình trôi đi, thắm thoắt em đã tốt nghiệp, đi làm, rồi có người yêu, lập gia đình cùng anh ấy và sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh,... Em cảm thấy hạnh phúc lắm!

Nhưng cũng chính thời gian cũng làm em thay đổi. Em chẳng còn là một cô nhóc ngây thơ như ngày xưa nữa. Em học cách im lặng hơn trước bộn bề cuộc sống. Giờ đây, em đã là vợ, là mẹ. Cuộc sống diễn ra quá nhanh, em không nhớ mình đã thay đổi được bao lâu để khi nhìn lại thì tóc đã hai màu. Em lại chợt nhớ em của ngày xưa, em của thuở vô tư, không lo nghĩ mà vui đùa cùng đám bạn trên những triền đê xanh thơm mùi cỏ, những dòng sông đỏ nặng phù sa và cánh đồng bát ngát xa tít tận cuối trời,...

Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều từng hạt, em lặng lẽ gom góp nỗi buồn, mệt nhọc mà nhẹ nhàng thả trôi vào dòng nước. Thế là lại một ngày trôi qua. Ngoài ban công, không gian thật sự tĩnh lặng, em nhắm mắt và lắng nghe tiếng đập của con tim. Chao ôi! Bình yên làm sao! Cả cuộc đời, con người luôn phải chạy để tìm cho mình được hạnh phúc, gồng gánh trên lưng biết bao khó nhọc, để rồi đánh mất bản thân mình!

Thật lạ! Em khao khát bình yên để tâm hồn em được ung dung tự tại. Em muốn một lần lột bỏ những lớp mặt nạ luôn phải gượng cười, quẳng đi hết những gánh nặng trên đôi vai gầy, khẽ cất những cảm xúc vô thường mãnh liệt, thân quen,... chỉ mong được làm em của ngày xưa.

Lớn rồi, con người ta mới biết trân quý tuổi thơ.

Lớn rồi, con người ta mới tiếc nuối quá khứ xưa cũ.

Và lớn rồi, con người lại thật thèm được yên bình bên những điều giản đơn, nhỏ nhặt từ cuộc sống xung quanh! Đó là hạnh phúc!

Cái ngày xưa đẹp đẽ biết bao! Đáng yêu là thế, thơ mộng là thế nhưng em đã gấp nó vào ngăn kéo tuổi thơ, viết nó vào một phần của kí ức. Để hy vọng, mỗi lần em mệt mỏi nghĩ về thì lại được nhìn thấy khoảng thanh xuân tuyệt vời kia. Bình yên ư? Chúng ta dò dẫm nơi đâu để tìm thấy? Chẳng xa xôi đâu cả! Bình yên là ở trong tâm mỗi con người.

Và anh có biết tại sao em lại thích ở một mình không?

Ở một mình, em không ngại khóc, không ngại mình là trẻ con, không ngại trách hay ghét bỏ bản thân mình, em cũng chẳng cần quan tâm đến thế giới ngoài kia hay ánh mắt dòm ngó của mọi người. Quan trọng khi ấy, em được là chính bản thân, được buông bỏ xiềng xích xung quanh để giải phóng linh hồn u uất, mỏi mệt, như vị vua ngự trị những ngày cuối cùng của cuộc sống.

Ngày ấy cũng đến rồi! Cũng khi một mình, em có thể tận hưởng hết tinh túy của bình yên, được say đắm thuở thời xa xưa đáng nhớ, được một lần sống lại những khoảnh khắc đã qua. Em nhủ lòng, sau hôm nay, mình sẽ sống thật tốt hơn,...

© Đoàn Dương – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người hát những bản tình ca

Đoàn Dương

Thích đọc sách, viết lách, xem phim, nghe nhạc. Thích nhất cảm giác " thư giản ". Ghét ồn ào, và bản thân nói nhiều nhưng lại thích nghe người khác nói.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

Kí ức tuổi thơ

Kí ức tuổi thơ

Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.

Hoà bình đẹp lắm

Hoà bình đẹp lắm

Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.

back to top