Chúng ta đã về lại bên nhau!
2016-10-20 01:12
Tác giả:
Vừa đặt chân xuống sân bay, hít hà cái không khí se lạnh quen quen lạ lạ của mùa thu, Miên vẫn không dám tin cô đã có mặt ở Hà Nội. Thời gian trôi nhanh đến mức chính bản thân cô cũng không nhận ra mình đã xa nơi này lâu như vậy. 5 năm, khoảng thời gian không quá ngắn nhưng cũng không quá dài để cô quên hết những kỷ niệm. Quá khứ bình lặng mà thực chất luôn dậy sóng trong Miên tựa hồ như con sóng nơi đại dương xô bồ mà đầy nghiệt ngã. Nó vẫn luôn thôi thúc Miên mỗi lúc cô nhớ lại. Bất giác suy nghĩ cô lạc hướng “Người ấy liệu có còn nơi đây”
Đang miên man dòng nghĩ suy, tiếng Lam khiến Miên giật mình:
- Hà Cúc không về cùng mày hả? Thế để nó bên ý ai trông cho.
- Tao chỉ về mấy hôm thôi nên để nó lại cho ông bà.
- Thế mày định cứ vậy mãi sao?
- Tao không biết. Nhưng mà thôi, chuyện đó nói sau đi, giờ mày chở tao về nghỉ ngơi đã. Vừa mới xuống sân bay mà mày tra tấn tao như lấy cung vậy.
Miên là vậy, cho dù 5 năm trước hay 5 năm sau, cô vẫn muốn một mình chịu đựng tất cả, không muốn những người yêu thương xung quanh phải vì cô mà đau khổ mà suy nghĩ thay mình. Cô muốn mạnh mẽ để bản thân tự ôm lấy những được – mất của tuổi trẻ, của thanh xuân xưa và của hiện tại bây giờ. Thâm tâm cô biết, bản thân đã từng đau đớn đến thế nào nhưng rất nhanh vì sợ nỗi đau kia lây lan đến những người thân yêu, cô sẽ chọn chôn vùi nó vào sâu trong lòng, chưa một lần than vãn. Cô biết Lam muốn san sẻ những nỗi niềm ấy cùng mình nhưng cô không muốn vì cô mà Lam thêm mệt mỏi, thêm gánh nặng trong lòng như 5 năm về trước.
Thấy bộ dạng của Miên, Lam bất lực lắc đầu. Lam biết, trước nay luôn vậy, nếu đã không muốn, dù có cố hỏi han Miên vẫn sẽ không hé nửa lời. Cứ tự nhiên vậy, đến lúc bản thân muốn, Miên sẽ tự động mà kể ra tất cả. Kéo va ly thay Miên, cả 2 nhanh chân bước ra chiếc xe taxi chờ sẵn ở cửa.
5 năm rồi Hà Nội, cô không nghĩ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Mới giờ phút đó, ngày đó và không gian đó, Miên đẫm nước mắt kéo va ly trong tiếng nấc dài và cái ôm siết chặt cùng lời dặn dò của bố mẹ, Lam mà bước lên máy bay. Còn nhớ, ngày đi Miên từng ôm Lam mà nói trong nước mắt: “Nhất định sẽ thật lâu, thật lâu tao mới quay về”. Vậy mà không ngờ cái khoảng dự trù thật lâu ấy của Miên lại là 5 năm.
Nếu không vì Hà Cúc và vì những lời năn nỉ suốt thời gian qua của Lam, Miên chắc chắn sẽ còn thật lâu, thật lâu nữa mới quay lại chốn xưa. Hà Nội ồn ào đó, ký ức ồn ào đó và những rối ren ngày đó thật sự Miên không muốn đối diện. Nhưng lần này về đây, Miên không thể dối lòng, bởi đâu đó trong không gian này, địa điểm này, cái se lạnh này, Duy là tất cả ký ức của cô!
Cô từng nghĩ giả như ngày ấy, hôm ấy và giờ khắc ấy Miên không chọn giúp đỡ chàng trai với một xe đầy bông cúc họa mi ngã nghiêng bên đường thì liệu giờ cô có như này. Cô không rõ, tại sao định mệnh đưa cô và Duy đến bên nhau nhưng cuối cùng cả hai lại phải đau khổ rời xa. Miên chưa một lần hiểu rõ nguyên nhân vì sao ngày hôm đó Duy không tới như đã hứa và cô cũng chưa một lần hiểu tại sao Duy hết cứng lòng, hết vững tâm mà không nói cho cô biết.
5 năm qua, Miên một mình vượt qua tất cả những khó khăn của bản thân mà chưa từng nghĩ rằng sẽ trách, sẽ giận giận Duy về mọi chuyện. Vậy nhưng, thời gian càng trôi cùng sự biệt tích của Duy đã khiến cô hoài nghi mọi suy nghĩ của mình. Cô từng tự hỏi mình nên nghĩ về Duy thế nào đây? Giận? Hận? Hay thứ tha và quên lãng…
Miên sinh ra trong một gia đình kinh doanh khá giả ở Hà Nội. Đối với bố mẹ, Miên luôn là cô con gái đáng tự hào và hãnh diện. Ngày Miên trúng tuyển ngành ngôn ngữ Nhật của trường ngoại ngữ, bố mẹ cô đã bắt đầu xây dựng những định hướng tương lai về việc cho cô con gái đi du học trong nay mai. Ngày đó, chính Miên cũng bằng lòng với những sắp đặt ấy cho đến khi gặp anh.
Trong mắt bạn bè, Miên là cô gái Hà Nội gốc cá tính, xinh đẹp, học giỏi nhưng cũng đầy nhẹ nhàng. Và rồi cũng chính vì những thứ quá tốt đẹp ấy cho nên khi Miên quen và yêu Duy - chàng sinh viên ngoại thành rất đỗi bình thường, bạn bè cùng lớp đã ngạc nhiên đến không tin. Họ nghĩ, cô gái như Miên sẽ chỉ hợp với những chàng trai môn đăng hộ đối chứ không phải là anh sinh viên chuyên ngành trồng trọt của trường Nông nghiệp như Duy. Nhưng bỏ qua tất cả, cô vẫn quyết chọn những bình yên, những nụ cười khi bên Duy.
Miên gặp Duy vào một ngày thu đầu tháng 10 khi cô lang thang một mình trên đường cùng bản nhạc tiếng Nhật thân quen. Đang miên man, cô bắt gặp cảnh tượng chàng trai chở đầy cúc họa mi ngã xe bên đường nên đã tới giúp đỡ, nhặt nhạnh những bó hoa rơi vãi. Thấy Miên, Duy thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng rất nhanh chuyên tâm gom góp các bó hoa rơi rụng của mình.
Sau đó, để cảm ơn Miên đã giúp đỡ, anh không ngần ngại tặng cô hai bó to cúc họa mi kèm theo lời giải thích:
- Còn mấy bó cuối cùng, bạn nhận luôn chứ không tôi cũng chẳng biết bán cho ai.
Dù rất mê cúc họa mi nhưng khi nghe anh nói cô vẫn trố lên ngạc nhiên“Hóa ra cậu tặng tôi chỉ vì không biết bán cho ai?”, rồi ngay lập tức mặt lạnh bước đi trong sự tức giận khi biết mình giúp phải một tên lạnh lùng. Thấy Miên có bộ tức tối, biết mình hơi lỡ lời, Duy đã cố chạy xe chở đầy cúc họa mi đi theo cả một đoạn đường để xin lỗi. Và rồi vì sự chân thành từ anh, vì những bó hoa yêu thích, Miên lặng lẽ mỉm cười, đón nhận bó cúc họa mi mong manh nhỏ xíu từ tay Duy. Giây phút ấy cô bỡ ngỡ đầy rụt rè.
Sau ngày đó, trong Miên trào dâng một cảm xúc khó tả mà cô không gọi được thành tên. Cô nửa muốn đi lại con đường kia, gặp lại chàng trai cúc họa mi kia và nửa muốn quên câu chuyện đầy bất ngờ ngày hôm ấy. Mọi chuyện tưởng rằng chỉ có vậy, cho đến một ngày cô tham gia tình nguyện cùng trường nông nghiệp và vô tình gặp lại Duy. Cả hai đã khá ngỡ ngàng nhưng cũng rất nhanh nhận ra đối phương là cô gái nhặt hoa và chàng trai chở hoa. Trò chuyện cùng nhau, Miên mới hay, Duy là sinh viên năm 3 khoa trồng trọt. Nhà anh ở mãi ngoại thành, chuyên trồng rất nhiều cúc họa mi. Hôm đó, tranh thủ sau giờ học anh chở hoa lên nội thành giúp mẹ, không ngờ giữa đường gặp chuyện.
Hôm ấy, quan sát thấy Miên nâng niu và tỏ vẻ thích thú khi cầm nắm những bông hoa li ti, Duy đã đoán cô nhất định rất mê loài hoa bé xíu này nên ngỏ ý muốn cho cô hai bó còn lại. Không ngờ, lời nói có phần thẳng thắn của Duy đã khiến cô hiểu nhầm.
Từ ngày đó, Duy và Miên trở nên thân quen hơn. Mỗi ngày sau giờ đến lớp, Miên đều hẹn Duy mang giúp cho cô một bó to cúc họa mi ra con đường quen thuộc để cô chọn lấy mấy cành vừa mắt mang về nhà cắm. Cô và anh cứ thế thành khách hàng quen và chủ hàng thân thiện. Từ mối duyên không dự định, Miên và Duy viết tiếp câu chuyện tình yêu đầy trong sáng của những năm tháng sinh viên. Quen và yêu Duy, Miên càng yêu thích hơn loài cúc họa mi nhỏ xíu mong manh trong gió thu. Những lúc giận hờn vu vơ chỉ cần Duy mang tới một bó cúc họa mi trắng tinh khôi, ngay tức thì Miên sẽ quên hết những hờn giận của bản thân.
Miên cũng không hiểu sao mình yêu cúc họa mi đến vậy. Cô chỉ biết, cô thấy được cả một sức sống mạnh liệt ẩn trong sự mong manh của các cánh hoa nhỏ xíu. Miên hay nũng nịu Duy xin thầu hẳn một luống cúc họa mi ở vườn nhà anh nhé. Anh trồng cho em và em thì chỉ việc mang nó về nhà cắm thôi. Hay lúc nào anh đưa em về nhà, em sẽ tự tay trồng ít khóm cúc họa mi cho riêng chúng ta. Nhìn cô, nghe cô nói Duy chỉ biết lắc đầu cười nhẹ cho sự trong sáng của Miên.
Miên biết anh yêu cô nhiều đến nhường nào dù anh lạnh lùng không thể hiện ra bên ngoài. Miên cũng biết Duy từng mắng yêu cô “Em cứ trẻ con như này thì sao mà kiên cường đối đầu giữa thời tiết như cúc họa mi được”, nhưng ngay sau đó sẽ ôm cô vào lòng mà hít lấy mùi hương trên tóc cô và thẳng thắn trêu đùa “anh sẽ giúp em đối đầu tất cả”. Mỗi lúc vậy cả anh và cô lại nhìn nhau cười giòn tan.
Mỗi ngày bên Duy, Miên chỉ mong mãi như vậy. Ôm anh, cười cùng anh, ngắm cúc họa mi cùng anh và đan chặt đôi tay nhỏ bé vào tay anh. Duy vốn không lãng mạn, anh sống rất thực tế nhưng anh lại kiên định với những cái mình theo đuổi. Cô từng trêu anh “Anh trồng hoa thì anh phải mỏng manh như hoa ý” nhưng nghe xong anh chỉ cốc nhẹ trán cô. Anh là vậy và có lẽ chính vậy mà cô mới yêu anh nhiều đến thế.
Ngày yêu nhau, đã không ít lần Miên nghe bạn bè rỉ tai nhau rằng anh và cô thực sự không cùng thế giới, hai người vốn không thể đi tới đích đến bền vững. Cô biết Duy cũng nghe được những lời ấy nhưng anh im lặng không nói, anh chỉ nhìn cô cười, nụ cười hiền khô thể hiện chút ý không quan tâm.
Năm Duy tốt nghiệp, Miên nằng nặc đòi về quê anh cho bằng được để tự trồng cúc họa mi. Duy bảo anh có thể tự trồng cho cô nhưng Miên không chịu. Cô muốn chính mình được ngắm, được chăm bón mấy khóm cúc họa mi. Miên còn muốn tự tay ép khô những bông hoa ấy để tặng anh trong dịp sinh nhật tới. Miên còn vẽ ra biết bao nhiêu câu chuyện tốt đẹp rằng một ngày không xa khi ra trường cô và anh nhất định sẽ mở một shop hoa bán đầy cúc họa mi, rằng cô sẽ ép khô những nhành hoa nhỏ xinh ấy mà bán sang các nước khác nữa. Thế nhưng cuộc sống đúng là khắc nghiệt nhiều ngã rẽ, cô và Duy chưa thực hiện được những dự định trên thì đã phải biệt xa nhau không lí do.
Cô nhớ, trước ngày cả hai quyết định về quê anh, Duy đã bảo, bản thân sẽ đủ khả năng để mang lại cho cô cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Rồi sau đó anh lại lo sợ, ngờ vực sự tự tin ấy của bản thân chỉ vì những sự khác biệt mà mọi người hay nói. Nhìn Duy cô biết anh nghĩ gì. Bản thân cô cũng thật sự muốn ôm lấy hết tất cả những lo toan ấy của anh. Tựa vào vai anh, Miên bất giác cầm chặt tay Duy để anh biết rằng cô vẫn luôn ở đây, bên cạnh anh dẫu mọi chuyện có ra sao. Để anh hiểu rằng với cô chuyện đó vốn không phải là điều bản thân để tâm. Đêm ấy, lần đầu tiên cô và anh bên nhau.
Hai ngày sau Miên ra bến xe như đã hẹn để về quê cùng anh nhưng mãi đến giờ đi, cô vẫn không thấy Duy xuất hiện. Lo lắng, bất an, điện thoại không có hồi đáp nhưng cô vẫn nhất quyết chờ anh đến cho tới khi niềm hy vọng như vụt tắt, nước mắt cô bắt đầu lăn dài. Duy thật sự đã không đến, anh thật sự thất hứa với cô. Ngày hôm đó cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào, cô chỉ biết mình đã gọi cho Lam trong tiếng nấc dài.
Nhiều ngày sau, Miên liên tiếp liên lạc cho anh nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút dài vô vọng. Cô tìm đến trường thì được biết cả tuần nay Duy đã không tới lớp, nghe đâu anh báo là bận làm đồ án tốt nghiệp nên các bạn cũng không hỏi han gì nhiều. Hai ngày sau Miên bất ngờ nhận được tin nhắn xin lỗi và lời chia tay từ Duy. Miên ngã gục trong tuyệt vọng. Vậy là hết, Duy và cô xem như kết thúc mà chính cô cũng không hiểu lí do. Miên khóc, khóc vì Duy và vì tất cả.
Bố mẹ cô cũng không biết vì lí do gì, rất nhanh chóng hoàn tất các thủ tục và chọn ngày cho cô lên đường sang Nhật Bản du học. Thất tình, khóc lóc và du học có lẽ trở thành cứu cánh mà Miên nên chọn trong lúc này, cô nghĩ vậy và thật nhanh sốc lại tinh thần để lên đường.
Trước hôm đi, vì thấy trong người khó chịu, Miên đã cùng Lam đến khám sức khỏe và rồi chính giây phút ấy đã thay đổi cả cuộc sống của Miên mãi cho đến tận nhiều năm về sau. Cô đã chết lặng trước tờ giấy kết luận mình mang thai 1 tuần đang cầm trên tay. Gục ngã nơi sảnh bệnh viện, cô chỉ biết ôm lấy Lam mà khóc. Là cô đang mang hình hài một đứa bé, là cô đang mang giọt máu của Duy. Cô nên làm gì đây, tại sao mọi chuyện bỗng dưng ập đến với cô. Miên gào lên trong tuyệt vọng. Lam khuyên cô nên bỏ cái thai trước khi lên đường du học và trước khi bố mẹ cô biết chuyện. Nhưng Miên không thể, cô không đủ dũng cảm để phá đi hình hài ngày một lớn lên trong bụng mình và trên hết cô không muốn bố mẹ phải vì chuyện này mà suy sụp.
Vực dậy sự mạnh mẽ duy nhất còn sót lại, Miên đã quyết định sẽ giữ nguyên bí mật này, mang theo nó sang Nhật và người duy nhất giúp cô chỉ có Lam. Thương Miên nhưng Lam đành bất lực bởi cô hiểu và biết rằng Miên vốn rất mạnh mẽ và kiên định, một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ khó lòng thay đổi.
Miên vẫn nhớ rõ ngày kéo va ly rời Hà Nội, lòng cô trống rỗng đến lạ kỳ, tất cả ký ức cùng Duy cứ như một thước phim quay chậm, từng cuộn từng cuộn xoáy vào tim cô. Miên dặn lòng sẽ thật lâu cô mới quay về nơi đây. Cô cũng tự hứa quên hẳn mọi chuyện để nó như giấc mộng không vẹn tròn về thanh xuân của cô và cô sẽ chỉ sống cho mình và cho Hà Cúc – con gái cô.
Cho đến ngày hôm nay khi đặt chân xuống Hà Nội, Miên mới ngỡ mọi chuyện trước nay vốn không thể là giấc mộng dễ dàng quên lãng. Đó là sự thật mà Miên phải đối diện. Hà Nội nơi đây đầy những ký ức về Duy và về tất cả. Lần này trở về Miên sẽ nhanh chóng giải quyết hết mọi việc, thăm nhỏ Lam và sẽ trở về bên niềm vui duy nhất của cô là Hà Cúc.
Hôm quyết định quay về Hà Nội, Miên đã suy nghĩ rất nhiều, rằng về đó cô bất ngờ gặp Duy thì phải làm sao, rằng cô có nên tìm kiếm nguyên do ngày anh rời đi, hay cô có cho anh biết về sự tồn tại của Hà Cúc hay không?
Rất nhiều và rất nhiều câu hỏi cứ bủa vây lấy Miên. 5 năm qua thật sự chưa một giây phút nào cô an yên trong lòng. Nỗi niềm xưa, ký ức về Duy vẫn cựa quậy trong tâm trí Miên. Cô từng rất giận anh khi rời đi không một lý do, cô từng hứa với bản thân nhất định sẽ không tha thứ cho anh và nhất định sẽ chẳng còn yêu những bó cúc họa mi. Nhưng càng như vậy cô càng nhói đau. Có lúc Miên tự biện minh, có khi ngày ấy anh có lí do khó nói, cô nên cho anh cơ hội giải thích. Nhưng tất cả vẫn cứ mông lung trong Miên.
Miên vẫn bảo Lam mình chẳng thể chắc chắn được tất cả, cuộc sống của cô 5 năm qua chỉ là vì Hà Cúc. Cô có về lại Hà Nội hay không bản thân thật sự không rõ. Thế nhưng trước ngày đưa ra quyết định, Miên được Lam tiết lộ, lí do Duy rời bỏ cô 5 năm trước mà không một chút liên lạc, gặp mặt. Thực ra lúc Miên sang Nhật Bản được 2 tháng, Lam tình cờ biết được ngày đó bố mẹ Miên đã yêu cầu Duy chia tay cô để cô toàn tâm toàn ý đi du học theo định hướng của gia đình và bởi họ cho rằng anh và cô vốn đã có những khác biệt khó vượt qua. Và rồi vì Miên, vì tương lai của cô, Duy đã chấp nhận rời xa cô. Còn sau đó Duy đi đâu thì bạn bè không ai biết, lâu lâu chỉ nghe mấy đứa bạn thân quen kháo nhau rằng Duy vào miền Nam lập nghiệp và đã có gia đình trong ấy.
Miên vỡ òa trong nước mắt, trái tim cô đau nhói. Tại sao Duy không nói cho cô biết mọi chuyện, tại sao anh luôn tự mình ôm lấy tất cả và để cô ôm nỗi niềm không lời đáp suốt bao năm qua. Đêm ấy, Miên quyết định ngày về lại nơi xưa cũng nhanh như ngày cô quyết định đến đất nước mặt trời mọc.
Những ngày ở Hà Nội, cô lượn lờ quanh những con đường xưa, đâu đó thấp thoáng mọi hình ảnh cô và Duy cùng chiếc xe đầy cúc họa mi. Con đường nơi Miên gặp anh lần đầu, bao năm vẫn không khác là bao. Mùa này cúc họa mi đã ngập lối. Miên chợt nghĩ, đã 5 năm rồi giờ cô mới thấy lại loài hoa xưa, loài hoa nhỏ xíu gắn với Duy, với tình yêu của Miên. Lang thang trên những con đường cũ, lòng Miên nặng trĩu một nỗi niềm. “Duy! Anh còn nơi đây không?”, vô thức lòng cô bật lên câu hỏi.
Mấy ngày gần đây, ngoài những đêm cùng Lam dạo các ngóc ngách, Miên cũng có thời gian đối diện với câu chuyện về Duy cùng bố mẹ. Cô không biết mình nên trách ai, tránh bố mẹ nhẫn tâm chia cắt cô và anh hay trách bản thân không đủ trưởng thành để cho bố mẹ thấy rằng cô và Duy là nghiêm túc, là chân thành, vốn không bận tâm những khoảng cách.
Cô biết, 5 năm qua nhất định bố mẹ cô biết sự tồn tại của Hà Cúc nhưng mặc nhiên hai người không hỏi han gì. Cô biết bản thân nên tự mình xác nhận sự tồn tại của con gái với bố mẹ. Thời gian qua đủ để Miên trưởng thành không chỉ trong cuộc sống mà còn cả trong suy nghĩ. Cô không muốn bản thân mình lại gây ra những ồn ào mệt mỏi cho bố mẹ. Đêm ấy, cô bình yên ôm mẹ mà nước mắt lăn dài khi đã trải lòng về tất cả.
Ngày mới tới Nhật Bản, cô từng khó khăn biết bao, vừa tập quen với môi trường mới, khí hậu mới, giờ giấc mới vừa học và vừa cố gắng bảo vệ Hà Cúc khi con còn trong bụng. Nhìn ánh mắt dò xét của mọi người, cô gái mới qua đôi mươi như Miên đã phải mạnh mẽ để vượt qua. Miên từng toan vứt hết tất cả, chạy về bên bố mẹ để được yêu thương như ngày xưa, nhưng giây phút sau cô lại tự mình tạo động lực mà bước tiếp. Nếu không vì Hà Cúc, vì sự giúp đỡ của bạn bè và bố mẹ nuôi hiện tại của cô ở Nhật thì không biết Miên có trưởng thành như ngày hôm nay không.
Sau khi sinh Hà Cúc tròn vuông, cô cũng thuận lợi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm cho một công ty. Mỗi ngày sau giờ làm, Miên lại tập tành học hỏi cách nuôi con. May mắn thay nhờ sự chăm bẵm của cô và gia đình bố mẹ nuôi, Hà Cúc lớn lên mạnh khỏe. Ngoài cho con theo học tại trường ở Nhật Bản dưới sự bảo trợ của gia đình bố mẹ nuôi, Miên cũng dạy con học tiếng Việt tại nhà. Hà Cúc có đôi mắt và sống mũi giống Duy. Mỗi lần nhìn con nước mắt cô đều tuôn trào và cô lại nhớ anh trong nỗi đau và sự giằng xé của qua khứ. Miên chọn cho con gái cái tên Hà Cúc bởi đó là Hà Nội là cúc họa mi...
Trở lại Hà Nội lần này, cô cũng hỏi han tìm hiểu thông tin về Duy nhưng thực sự chẳng được là bao. Quanh quẩn vẫn là tin anh đã vào Nam lập nghiệp sau khi ra trường. Nghĩ lại câu hỏi của Lam “Mày định không nói cho Duy biết về Hà Cúc sao”, Miên vẫn thấy lòng nặng nề biết bao. Thật ra cô tìm anh không phải vì muốn anh phải có trách nhiệm với con, cô chỉ muốn biết bao năm qua anh sống sao, cuộc sống của anh thế nào. Thật lòng cô chỉ muốn biết vậy rồi cô sẽ buông tay thật sự.
Hơn 2 tuần về lại Hà Nội, Miên quyết định sẽ trở lại Nhật Bản, chuyện xưa xem như cứ để vậy, Duy nhất định đã có một cuộc sống mới, gia đình mới, Miên không muốn ồn ào rối ren xưa được dịp trở về. Cô thực tâm muốn anh và cô dừng lại tại thời điểm 5 năm trước. Cứ để tất cả như vậy, sau này khi Hà Cúc lớn cô nhất định sẽ kể cho con nghe về anh còn bây giờ bình yên vậy được rồi. Quá khứ nên để vậy, đủ để ta ấm lòng khi nhớ về nhưng cũng đủ để ta bồi hồi khi nhắc đến. Đúng, Miên chỉ muốn vậy thôi.
Trước ngày bay, Miên một mình đến một shop hoa cúc họa mi mà cô vô tình biết được trong một lần lang thang mạng xã hội khi ở Nhật Bản. Shop có cái tên rất lạ: Mộc. Ngày ở Nhật Bản, cô đã tìm hiểu và biết được shop này chuyên bán cúc họa mi tươi và cúc họa mi ép khô rất đẹp. Miên muốn nhân tiện về lại Hà Nội thì ghé qua chọn lấy ít nhành cúc họa mi ép khô về làm quà cho mọi người.
Bước vào quán, Miên cảm nhận một sự thân quen đến kỳ lạ từ cách bày trí các bó hoa. Ngày trước cô và Duy cũng đã từng hứa sẽ mở một shop cúc họa mi thế này, hai đứa cũng bàn luận nên trang trí bày biện shop thế này, thế kia. Nay bắt gặp shop hoa, Miên bất giác nở nụ cười, giống quá, y chang những tranh luận và kế hoạch của cô và Duy ngày xưa. Chắc chủ nhân shop hoa này cũng là người rất yêu và am hiểu về cúc họa mi.
Thoáng lơ đãng trong chốc lát nhưng Miên nhanh chóng lấy lại bình ổn, tự tay chọn một vài nhành hoa yêu thích. Khi tới quầy tính tiền, Miên cất tiếng:
- Shop hoa này mở lâu chưa em. Chủ shop là nam hay nữ mà bày biện trang trí đẹp mắt quá.
Dường như nhận thấy một khách hành có nhãn quan khá đặc biệt, cô nhân viên nhanh ý cười đáp:
- Là ông chủ đấy chị. Anh ấy đam mê cúc họa mi lắm, nhà có hẳn cả vườn hoa này nên shop em không lo nguồn hàng cung ứng. Em nghe đâu bạn gái của anh ấy thích hoa này lắm.
Dù khá ngạc nhiên trước tiết lộ của cô nhân viên nhưng Miên vẫn không có ý hỏi thêm mà chỉ cười trêu:
- Ông chủ bên em chắc phải yêu chiều bạn gái lắm nên mới mở hẳn một shop hoa thế này.
- Là tình đầu chị ạ. Bọn em chỉ được biết là anh ấy mở shop vì lừa hứa với người bạn gái cũ.
Cô nhân viên vô tư cười trả lời.
Câu trả lời vừa dứt, Miên thấy tim mình nhói lên một nhịp. Không lẽ là anh sao. Không tự chủ được bản thân, cô hỏi dồn trong gấp gáp:
- Ông chủ bên em tên gì?
- Anh ấy tên Duy chị ạ!
- Là Đăng Duy
- Vâng! Chị quen anh ấy ạ. Khoảng 20 phút nữa thôi, anh ấy sẽ tới shop…
Tai Miên ù đi, cô không còn nghe rõ câu nói tiếp sau của cô nhân viên shop hoa. Duy, đúng là anh thật sao. Là anh vẫn nhớ lời hứa xưa đúng không. Vậy là bao năm qua anh không hề rời Hà Nội, anh vẫn ở đây, ở nơi chúng mình quen nhau. Miên loạng choạng bước ra khỏi quán trước sự ngạc nhiên của cô nhân viên.
Một ngày sau cô đột ngột đổi lại vé máy bay trước sự khó hiểu của Lam và bố mẹ. Mỗi ngày cô đều tới Mộc shop nhưng không vào mà chỉ đứng đàng xa nhìn hoa, nhìn anh. Cô đã nhìn thấy Duy, anh vẫn vậy, lạnh lùng mà đầy kiên định như xưa. Gương mặt anh hình như phong trần hơn. Nghe đâu, anh mở shop hoa này đã 4 năm, vậy tức là một năm sau ngày cô rời Hà Nội.
Lam biết chuyện và khuyên cô nên kể cho anh nghe mọi chuyện, ít nhất là về Hà Cúc nhưng lòng cô rối bời quá. Cô không muốn một lần nữa vì cô mà anh phải rối ren, phải lựa chọn. Có lẽ cô nên đi để tất cả bình yên, cô bình yên và anh cũng vậy. Ngày xách valy ra sân bay, Lam vẫn cứ la cô cứ tự ôm hết khổ đau vào mình. Nhưng Miên biết, chưa bao giờ cô an nhiên như lúc này vì cô cũng một lần được lựa chọn để hiểu rằng năm xưa anh lựa chọn khó khăn đến mức nào.
Làm thủ tục xong, Miên ôm tạm biệt Lam và bố mẹ. Trong lúc toan bước đi, tiếng gọi của ai đó khiến cô giật mình:
- Miên!
Ai như Duy. Cô đưa người quay lại, đúng là anh, là Duy của cô thật rồi. Bó cúc họa mi trên tay, anh đứng đó, kiên định trong gió thu và nở nụ cười xưa. Không gian vô tình như chậm lại. Để mặc những giọt nước mặt trực trào ra và lăn dài trên gò má, Miên bất động nhìn anh từ từ tiến đến và ôm cô vào lòng.
Hóa ra, Lam và bố mẹ cô đã biết chuyện và đến gặp Duy. 5 năm qua anh vẫn một mình lẻ bóng, không rời Hà Nội và cũng không hạnh phúc bên ai hết.
Ôm anh trong niềm hạnh phúc, Miên vô thức tự hỏi “Ai đã đưa chúng ta về lại bên nhau…”
© Nấm Nấm – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.