Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta đã không thể cùng nhau bước tiếp

2022-02-25 01:30

Tác giả: Trang Bùi Huyền


blogradio.vn - Tôi vẫn nhớ rõ lần cuối cùng ấy, lần cuối cùng anh nhìn tôi. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, "chúng ta" của anh có chứa cả tôi, lời nói của anh là dành cho tôi. Tôi lấy làm mừng vì bản thân cũng không đến mức quá tệ hại. Ít ra, tôi còn có thể gặp lại anh thế này. Và thay vào những giọt nước mắt, tôi lần nữa lại có thể nở nụ cười "Nhất định vậy, sẽ hạnh phúc. Chỉ là không cùng nhau”.

***

Tiếng bước chân người trở nên nhớp nháp bởi đất bùn khi bước trên đường phố Seoul hoa lệ sau cơn mưa chóng vánh ban chiều. Con đường xám xịt thỉnh thoảng người ta lại thấy một vài vũng nước nhỏ, trong suốt đến nỗi nhìn rõ cả đám mây đen u ám giờ đã biến thành sắc xanh vời vợi.

Mùa hạ là vậy, cơn mưa mùa hạ chóng đến rồi cũng chóng đi, tựa như thanh xuân vụt thoáng qua, nhanh đến nỗi ta chẳng kịp níu giữ. Mùa hạ cũng lạ lắm, mới đây thôi trời còn nắng đến đỏ cả đôi má, chỉ ít phút sau, áng mây tít tắp phía xa thành phố ấy thế mà đã phủ kín cả bầu trời. Đôi khi, tôi thấy mùa hạ giống như một đứa trẻ, luôn bày trò nghịch ngợm khiến cho người ta gặp rắc rối. Nhưng khi đứa trẻ ấy đi rồi, người ta lại cảm thấy tiếc nuối. Tiếc nuối cái vẻ tươi vui. Tiếc nuối cái màu rực rỡ.

Có lẽ, mùa hạ đối với tôi đặc biệt hơn. Đặc biệt theo một cách khác. Có lẽ, bởi mùa hạ giữ trong mình cái dáng vẻ của người con trai tôi thương, mưa nắng thất thường. Là tháng của người mà tôi vẫn mãi theo đuổi suốt quãng đường tuổi trẻ.

Cơn mưa qua đi, trả lại Seoul những tia nắng nhẹ chiều tà khiến người ta chẳng còn thấy khó chịu mà thay vào đó, nó lại nhè nhẹ dịu dàng tựa sắc trời thu. Lạ lắm đúng không? Một sắc thu dưới chiều hè. Đâu đó nơi đây thoang thoảng mùi hung hung của đất ẩm hòa cùng làn khói mang theo hương thơm từ những quán ăn đường phố. 

ngung-nho-ve-nguoi-cu-75

Tôi cứ vậy mà một mình bước đi, hiếm khi Seoul trở nên bình dị thế này, cái ồn ào náo nhiệt dường như đã được mưa rửa trôi đi hết thảy, để lại bầu không khí khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Mà cũng không hẳn, bởi vì mỗi khi như thế này, chẳng có điều gì để lo nghĩ, tôi lại nhớ đến bóng dáng anh.

Tôi nhớ, cái lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Một buổi chiều chớm thu gió nhẹ, khi mà khắp đường phố Seoul rừng rực sắc đỏ lá phong, tựa nhánh lửa sưởi ấm không gian hiu quạnh. Chàng trai ấy mặc trên mình chiếc áo T-shirts trắng rộng rãi, một chiếc quần bò xanh bạc. Mái tóc đen có lẽ vì những cơn gió mà trở nên rối bời, rơi lòa xòa trước trán. Anh đeo tai nghe, có vẻ là một bản tình ca nhẹ nhàng, tôi thấy nụ cười anh nở khẽ trên môi. Đôi mắt anh đẹp, thật sự rất đẹp, giống như chứa đựng cả ngàn sao nơi đáy mắt. Nếu có lỡ nhìn vào đôi mắt ấy, thì chỉ có thể vương vấn cả đời.

Tôi đã từng ao ước mình có thể bên cạnh người con trai ấy. Tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần tấm lòng này bày tỏ thì anh sẽ cảm động mà đáp trả. Nhưng tôi đã lầm, sẽ chẳng có tình yêu đẹp khi đến từ một phía. Tôi chỉ đang ôm trong mình một giấc mộng hão huyền.

Khi ấy anh cứ luôn miệng nói câu xin lỗi, anh không muốn tôi vì anh, vì đoạn tình cảm này mà đau khổ muộn phiền. Anh thì có lỗi gì, người có lỗi là tôi mới đúng. Dẫu đã biết cuộc đời chúng tôi tựa đường thẳng song song, chỉ có thể cùng anh bước, chẳng có lấy một ngã rẽ, cho dù cố gắng bước cạnh anh lâu đến mấy, thì đường thẳng song song làm sao mới có thể giao nhau? Dẫu đã biết ngay từ ban đầu, "chúng ta" của anh chưa bao giờ có tên tôi tồn tại, vậy sao cứ cố chấp để làm gì? Khi nụ cười ấy không dành cho tôi, khi ánh mắt ấy chẳng hướng đến tôi, khi người con trai ấy mãi mãi chẳng thuộc về tôi. Nhưng đâu phải cứ muốn buông bỏ là buông bỏ được, tôi cứ vậy mà ôm nỗi nhớ thương. Cái ngày anh biết được tấm chân tình này, cũng chính là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy anh, từ đó đến nay chưa từng gặp lại. Tôi đã ngỡ sẽ chẳng thể thấy anh thêm một lần nào nữa.

yeu-vo-hon-tat-ca-75

Ấy vậy mà, ngày hôm nay tôi lại thấy anh, giữa cả biển người vội vã. Anh vẫn vậy, chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn là người con trai khiến tim tôi rung động, vẫn là người khiến tôi nhung nhớ hay tôi mới là người quá đỗi si tình. Khung cảnh hôm nay sao lại quen thuộc đến vậy, giữa đường phố Seoul, dưới ánh chiều nhè nhẹ. Chỉ khác là, tôi vậy mà chẳng bước về phía ấy như những ngày xưa nữa.

Tình đầu, có lẽ tôi chẳng thể bước thêm một bước nào nữa. Vì tôi biết, con đường trước mặt là biển mảnh thủy tinh vụn vỡ, đầy sắc nhọn. Còn tôi, tôi chỉ là con người phàm trần chẳng có đủ dũng khí để tiến về phía trước. Nhưng anh đừng lầm tưởng ấy là từ bỏ, bởi dẫu tôi có đứng nơi đâu đi chăng nữa, thì ánh mắt này sẽ mãi hướng về phía anh "Hứa với em đi, chúng ta sẽ hạnh phúc".

Tôi vẫn nhớ rõ lần cuối cùng ấy, lần cuối cùng anh nhìn tôi. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, "chúng ta" của anh có chứa cả tôi, lời nói của anh là dành cho tôi. Tôi lấy làm mừng vì bản thân cũng không đến mức quá tệ hại. Ít ra, tôi còn có thể gặp lại anh thế này. Và thay vào những giọt nước mắt, tôi lần nữa lại có thể nở nụ cười "Nhất định vậy, sẽ hạnh phúc. Chỉ là không cùng nhau”.

© Trang Bùi Huyền - blogradio.vn

Xem thêm: Ai cũng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân | Radio Tâm Sự

Trang Bùi Huyền

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói

Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói

Cô gái dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn thân suốt thời niên thiếu, nhưng chưa từng dám thổ lộ. Cả anh và cô đều đã từng trải qua những mối tình không trọn vẹn, đến khi anh tỏ tình sau nhiều năm, cô lại vì sợ mất đi tình bạn mà im lặng. Sau đó, anh có người yêu mới và kết hôn, còn cô vẫn giữ tình cảm trong lòng. Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ trong lặng thầm, trân trọng mối tình ấy như một kỷ niệm thanh xuân một phần đẹp nhưng không thể giữ.

Chuyện của ta

Chuyện của ta

Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ

Những âm thanh bị lãng quên

Những âm thanh bị lãng quên

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

back to top