Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta của năm đó

2019-05-03 08:25

Tác giả: Hạ Vũ Anh


blogradio.vn - Tôi không chối bỏ việc chúng tôi đã thay đổi, nhưng thay đổi không đồng nghĩa với sự phản bội, chỉ là sau tất cả chúng tôi đã không còn phù hợp để trở thành người yêu của nhau. Tôi chưa từng một lần trách móc sự đổi thay, chưa một giây phút oán trách cho những lời hứa hẹn không trọn vẹn, vì tôi hiểu “Một người có thể bên cạnh bạn khi khốn khổ, chính là người tốt, nhưng một người không thể ở bên bạn khi khốn khổ, ắt hẳn đó là người không xấu.”. Ai cũng sẽ có mưu cầu được hạnh phúc cho chính mình, nhưng có ai mà tránh khỏi thương tổn khi đổ vỡ, tôi của năm đó đã rất đau lòng.

***

Anh không là mối tình đầu, cũng không là mối tình mà tôi khắc cốt ghi tâm, anh là người mà chúng tôi đã dành cho nhau rất nhiều điều tốt đẹp và cả những sai lầm không thể tránh. Mùa đông Đà Nẵng năm đó rét đậm và kéo dài, hai kẻ cô đơn chúng tôi tìm được nhau và yêu nhau một cách chân thành như bao con người trên thế giới này. Mọi chuyện những tưởng sẽ êm đềm, bình yên cho đến khi tôi đưa ra một quyết định là “Nam tiến”, tối khiến cả hai xoay vòng trong những chọn lựa: gia đình, tình yêu, sự nghiệp, yêu xa,… Cuối cùng, anh đã không vượt qua được yêu thương bộ dạng nhếch nhác, lôi thôi, không make-up của tôi, còn có thể vì tôi mà mặc kệ sự phản đối của gia đình, bạn bè để cùng tôi đến một thành phố xa lạ và bắt đầu lại tất cả. Hơn nữa tôi nhận ra anh đang cố gắng bảo vệ lời hứa của anh, lời hứa sẽ yêu thương, che chở và bên cạnh tôi dù bất cứ điều gì xảy ra, rằng anh đang muốn bảo vệ tôi, bảo vệ tình yêu của chúng tôi.

Vùng đất miền Nam hiền hòa đón chào chúng tôi vào đầu thu, anh bắt đầu một công việc mới, tôi cũng bắt đầu cho một cuộc sống mới, nhưng khi đó cả hai vẫn chẳng mảy may nhận ra rằng đó là điều sẽ giết chết tình yêu của chúng tôi. Anh quay cuồng, áp lực trong công việc từ sáng đến tối, đau đầu với sổ sách, với doanh số, với hàng tỷ thứ chi thu cho cuộc sống mỗi ngày vì không nhận được sự giúp đỡ của gia đình và ở nơi đây anh chẳng có ai ngoài tôi. Về phần mình, tôi còn chẳng lo được thật tốt cho bản thân thì biết làm gì cho anh ngoài những lời thăm hỏi, những lời nhắc nhở, những lời yêu thương. Nhưng lâu dần, chính anh lại không cần chúng nữa, anh không trả lời, tôi biết anh mệt mỏi, anh không liên lạc, tôi biết anh căng thẳng.

Nhưng khi anh nói: “Em này, em có cáu giận anh chứ? Thì anh thấy chứ, anh thấy những dòng tin nhắn, những cuộc gọi của em. Nhưng anh không trả lời vì anh mệt lắm! Em thì mãi chẳng thể hiểu cuộc sống này khó khăn như thế nào đâu. Rảnh rỗi anh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”, thì khi đó tôi hiểu chúng tôi đang sai. Tình yêu của chúng tôi mất đi sự chia sẻ, anh chẳng muốn nói cùng tôi những khó khăn của anh và điều đó càng khiến tôi chẳng thể kể anh nghe về những chuyện khiến tôi bật khóc.

Khi yêu được một người con trai có thể từ bỏ nhiều điều để chọn lựa bên cạnh mình, tôi đã hết lòng trân trọng, tôi đã hết lòng yêu thương và để rồi cuối cùng lại trở thành cảm giác “mang nợ một người”. Tình yêu trong tôi dần trở thành sự mắc nợ, và tôi biết sự thật là tôi nợ anh rất nhiều thứ, nên tôi cảm thấy bản thân mình chẳng có quyền gì để khiến anh phải gánh thêm câu chuyện của tôi. Một mình chịu đựng sự tàn khốc của xã hội ngoài kia, một mình đương đầu với những khốc liệt của cuộc sống, một mình đối diện với những hệ lụy tàn dư từ quyết định của mình, một mình đối diện với căn bệnh có thể khiến tôi mất đi khả năng làm mẹ,… và tôi đã đi tìm anh như một sự cầu cứu, để nhận ra tôi còn phải chịu đựng một mình sự thương tổn từ tình yêu của hai đứa. Anh buông ra những lời nói đầy mệt mỏi, những lời phán xét đầy gay gắt, những lời nói của anh như phác họa tôi là một kẻ tệ hại. Sau đó tôi im lặng một thời gian rất lâu, đến một ngày tôi nói lời chia tay và anh nhẹ nhàng chấp nhận nó, khi ấy cũng là một mùa đông, nhưng cái tiết trời miền Nam lại quá ôn hòa, không rét run, không khô khốc như trái tim anh khi đó.

Một thời gian sau, khi nghe được những câu chuyện từ người bạn chung của cả hai, anh tìm đến tôi với những lời xin lỗi, với sự níu kéo, với những lời tự than trách chính mình và cả trách móc tôi, rằng tôi đã thất hứa, lời hứa khi tròn một năm, cả hai sẽ cùng trở về Đà Nẵng, về lại nơi chúng tôi đã bắt đầu yêu, cùng ngồi trên Vòng quay Mặt Trời nhìn lại thành phố mà cả hai đã rong ruổi cùng nhau. Nhưng giữa chúng tôi mãi mãi chẳng thể có lại được tình yêu của năm đó, hay mãi mãi cũng chẳng thể tìm được một chuyên tình mới cùng dành cho cả hai. Tôi không chối bỏ việc chúng tôi đã thay đổi, nhưng thay đổi không đồng nghĩa với sự phản bội, chỉ là sau tất cả chúng tôi đã không còn phù hợp để trở thành người yêu của nhau. Tôi chưa từng một lần trách móc sự đổi thay, chưa một giây phút oán trách cho những lời hứa hẹn không trọn vẹn, vì tôi hiểu “Một người có thể bên cạnh bạn khi khốn khổ, chính là người tốt, nhưng một người không thể ở bên bạn khi khốn khổ, ắt hẳn đó là người không xấu.”. Ai cũng sẽ có mưu cầu được hạnh phúc cho chính mình, nhưng có ai mà tránh khỏi thương tổn khi đổ vỡ, tôi của năm đó đã rất đau lòng.

Khi nhìn lại những gì đã qua tôi đều sẽ trân trọng và gìn giữ nó như những kỉ niệm đẹp, hơn hết tôi nhận ra lời hứa trong tình yêu chính là con dao hai lưỡi, nó khiến cho ta cảm thấy hạnh phúc, vui vầy ở thời khắc đó, nhưng chính nó có thể sẽ trở thành cái cớ ta đem ra trách móc nhau khi chia xa, chính nó là thứ khiến ta sẽ đau lòng nếu không được trọn vẹn. Nên tôi của bây giờ, sau những  đổi thay luôn nhắc nhở bản thân hãy sống hết mình cho hiện tại, và đừng bao giờ hứa cho tình yêu với một thì tương lai nào đó, hãy cứ yêu bằng những gì trái tim ta có thể.

© Lê Đan Thanh - blogradio.vn

Mời bạn xem thêm chương trình:

Em không thể cứ mãi đứng chờ anh quay đầu lại được đâu

Hạ Vũ Anh

Tôi sinh ra vào mùa Thu, có được cả một mùa Hạ để vui chơi, có trọn vẹn một mùa Đông để cảm nhận những giá rét, có cả một mùa Xuân để chiêm ngưỡng cuộc sống, tình yêu và đến mùa Thu tôi lại được sinh ra lần nữa.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top