Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chiếc vé xe buýt và bài học về sự trung thực

2018-06-07 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - “Em khẳng định con của cô nó phải hơn sáu tuổi rồi và sáu nghìn đồng không là gì đối với sự trung thực của một đứa trẻ. Vì một cái vé xe buýt mà cô dạy cho một đứa bé biết nói dối là chưa đủ tuổi ngay khi còn nhỏ thì sau này lớn lên nó sẽ ra sao?”

***


Ảnh: Anh Đinh Xuân Thủy - Phụ lái xe bus.

Chiếc xe buýt đang chạy trên những con đường đầy bùn lầy sau cơn mưa đêm, tôi ngồi một mình ở cuối xe chờ đợi những người như tôi vội vã lên xe và vội vã xuống để đến kịp giờ làm. Hằng ngày tôi vẫn đi làm bằng xe buýt không phải vì không có xe máy riêng mà tôi muốn dành cho mình chút khoảng lặng của cuộc sống.

Tôi ngồi đây và cái lưng thẳng chứ không phải khom xuống để tranh đua từng chút từng chút với mọi người trên đường. Tôi nhìn và ngẫm về những câu chuyện tôi gặp hằng ngày trên chiếc xe buýt này.

Đến điểm dừng, xe buýt tạt vào điểm đón để đón mọi người. Những hành khách vội vàng lên xe và anh phụ xe lại niềm nở chào hỏi, sắp xếp chỗ ngồi đồng thời cũng thu tiền vé của mọi người. Mọi người trật tự đúng cái phong cách công cộng được dạy ở trường học nhưng tôi vẫn phải chú ý tới câu chuyện của hai mẹ con hàng ghế trước và anh phụ xe.

“Sao thằng nhỏ này mới có năm tuổi chứ mấy mà đòi thu tiền vé”. Một bà mẹ trung niên ăn mặc chỉnh tề nói to với anh phụ xe.

Một số người cũng hùa vào hỏi sao mới có năm tuổi được miễn tiền vé sao anh lại thu. Tôi nhìn cậu bé to lớn quá và nếu nó năm tuổi thật thì tôi ước gì hồi nhỏ lúc tôi năm tuổi chỉ to lớn bằng nữa nó là cảm thấy may mắn quá chừng rồi. Quay qua nhìn cậu bán vé tuổi chắc vừa học xong phổ thông rồi ra đời kiếm tiền nuôi thân. Anh phụ này từ từ nói nhỏ nhẹ với người mẹ:

“Tiền vé xe buýt giá chỉ có sáu nghìn đồng cho một người, nó chẳng là gì với quãng đường dài mà chuyến xe buýt này thu của cô so với những anh xe ôm hay bác lái taxi, trong khi thằng bé đã được ngồi nguyên một ghế rồi.”

Bà mẹ vẫn tiếp tục biện minh nó còn nhỏ chưa đủ tuổi để thu vé. Anh phụ xe vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:

“Em khẳng định con của cô nó phải hơn sáu tuổi rồi và sáu nghìn đồng không là gì đối với sự trung thực của một đứa trẻ. Vì một cái vé xe buýt mà cô dạy cho một đứa bé biết nói dối là chưa đủ tuổi ngay khi còn nhỏ thì sau này lớn lên nó sẽ ra sao?”


Ảnh: Anh Đinh Xuân Thủy - Phụ lái xe bus.

Bà mẹ ậm ừ một lúc rồi rút tiền ra trả với một khuôn mặt đỏ bừng vì bị anh phụ xe phản bác như thế. Anh phụ xe thối lại tiền và tiếp tục thu tiền vé của những người khác với thái độ niềm nở vui vẻ. Chẳng phải vì người ta học hành nhiều hay ít mà đôi khi cũng chỉ vì một cách cư xử văn hóa và có chút thông minh làm tôi nể phục anh phụ xe này. Một bài học mà tôi thực sự chẳng cần mất tiền để được học mà mang lại giá trị cho bản thân tôi và cả những người đọc bài viết này nữa.

Tôi chợt nhớ lại hồi bé tôi cũng đi xe, cũng được mẹ dặn rằng là mình chưa được sáu tuổi để khỏi phải tốn tiền xe buýt hay đi các dịch vụ công cộng khác. Khi đó với cái suy nghĩ đơn giản của tôi thì nói dối như thế sẽ không bị mất tiền và được sử dụng miễn phí mà không cần suy nghĩ. Điều này quá là tốt đối với một đứa trẻ nghèo như tôi và đôi lúc thấy hãnh diện vì điều đó. Cho đến hôm nay tôi mới nhận ra nó không hề tốt như tôi nghĩ một chút nào. Để khỏi mất tiền thì tôi đã được học một bài học về sự lừa dối ngay khi còn nhỏ và người làm tôi nhận ra không phải là những giảng viên hay giáo sư ở trường đại học mà chỉ là một anh phụ xe buýt trẻ tuổi.

Sự trung thực không mang lại cho bạn giá trị về mặt vật chất hay thậm chí nó còn có thể làm cho bạn mất đi nhiều thứ. Song không phải vì thế mà đôi lúc con người bất chấp đánh đổi sự trung thực vốn có của mình bằng những cái lợi hiện hữu. Có những bài học nhỏ bé nhưng mang giá trị hết sức to lớn mà nhiều khi con người phải mất nhiều thời gian để nhận ra nó và tôi cũng là một trong số đó.

Còn riêng với bản thân bạn bạn sẽ dạy con mình nói rằng nó chưa đủ sáu tuổi chứ ? hay là sẵn sàng trả tiền xe buýt cho con bạn có chuyến đi bằng sự trung thực ngay khi nó bắt đầu. Cái đó phụ thuộc vào bạn muốn con mình sau này sẽ trở thành người như thế nào?

© Lê Bá Sơn – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top