Thế giới khác bình yên sau cửa kính của mỗi chuyến xe bus
2017-10-19 01:25
Tác giả:
Hơn bốn năm học và bươn chải ở cái nơi đất chật người đông như Sài Gòn đã khiến tôi như bị cuốn theo cái nhịp sống hối hả nơi đây. Học tập, làm việc, phòng trọ... tất cả cứ gấp gáp, xô bồ và vội vã, tôi dường như không thể tìm đâu cho mình một khoảng không thật sự tĩnh lặng để nhìn lại cái nơi mà tôi đang cố bon chen từng ngày, từng giờ.
Thế nên tôi thích cái cảm giác được ngồi trên những chuyến xe bus lúc nhanh lúc chậm của Sài Gòn, bước lên xe, đặt lưng xuống ghế là cả một xã hội thu nhỏ hiện ra trước mắt. Anh thợ hồ tranh thủ chợp mắt trên đường về nhà sau một ngày làm việc cật lực, bộ quần áo công nhân được “mạ” một lớp bụi xi măng xám nhẻm, đôi giày cao su ghồ ghề lấm lem vữa bê tông đã khô cứng, cùng chiếc mũ bảo hộ đội lệch đầu vẫn không thể “ngăn cản” anh đến với giấc ngủ một cách ngon lành. Nhìn nét mặt đang ngủ kia, tôi có thể nhìn thấy bao nỗi vất vả, cơ cực hằn sâu trong từng nếp nhăn đã bị chai đi bởi những giọt mồ hôi mưu sinh. Ngồi tận cuối xe, chị bán vé số tay bế đưa trẻ, tay kia tranh thủ đếm vội những đồng tiền kiếm được trong ngày. Đứa bé nằm gọn lỏn trong vòng tay mẹ, đôi mắt to tròn, thỉnh thoảng lại liếc lên xấp vé số trên tay mẹ nó, đưa bàn tay nhỏ xíu với với như muốn giành lấy. Có lẽ trong khối óc nhỏ bé đó không thể nhận ra những mảnh giấy hình chữ nhật nhiều màu sắc kia là thứ đã giúp nuôi lớn nó trong những năm tháng đầu đời.
Chiếc xe đang đi bỗng thắng gấp, tất cả bị đẩy nhào về phía trước, đứa trẻ khóc òa lên vì suýt nữa bị tụt khỏi tay mẹ, cậu sinh viên với cặp kính cận dày cộm tỏ vẻ không hài lòng khi đưa mắt nhìn một cái nhìn tinh vi về phía tài xế. Bà cụ ngồi gần đó xốc lại mớ rau bị rơi ra, miệng không quên nhắc nhẹ: “Trên xe có trẻ con đấy, rãi rãi thôi bác tài” và như một cách để “bào chữa” người tài xế khẽ cười gượng và buông một câu xin lỗi không dành cho ai. Và rồi tất cả lại yên tĩnh, chiếc xe bus vẫn từ từ chạy đi trong làn mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng nhạc không lời phát ra từ radio càng làm cho cơn mưa chiều ở Sài Gòn thêm trầm lắng khó tả.
Tôi thích được ngồi trên xe bus nhìn thành phố qua lớp kính mờ mờ ảo ảo, những hạt mưa cứ hắt vào rồi lại lăn xuống, qua lớp kính phủ đầy nước mưa ấy, tôi thấy Sài Gòn thật nhỏ bé, yên bình và càng không quá ồn ào như tôi vẫn thường cảm nhận. Ở đây, tôi dường như được nhìn thấy một thế giới khác của Sài Gòn, cái thế giới mà ở đó tôi cảm nhận được nhịp sống đang chậm lại, con người như là một vật thể nhỏ bé vụt qua trước mắt tôi.
Sài Gòn là như vậy, đôi khi những hình ảnh tưởng chừng như rất đỗi thường nhật nhưng lại ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người. Đó có thể là hình ảnh bác xe ôm với một giấc ngủ trưa thật thoải mái trên chiếc xe của mình, một gánh hàng rong ruổi trên các con phố, hay đơn giản là một vài người cùng xe lội bì bõm sau cơn mưa chiều tầm tã. Còn với tôi, tôi thích được ngắm Sài Gòn qua lớp kính xe buýt phủ đầy nước mưa, khi đó tôi cảm nhận được rất nhiều điều mà cảm xúc tôi chưa từng chạm tới...
Xe bus đến trạm dừng, cái thanh âm của tiếng mở của xe lại vang lên, tôi vội bước xuống xe, bỏ dỡ biết bao suy nghĩ còn đang lấp lửng trong một buổi chiều mưa trên xe bus.
© Tâm Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.