Thế giới khác bình yên sau cửa kính của mỗi chuyến xe bus
2017-10-19 01:25
Tác giả:
Hơn bốn năm học và bươn chải ở cái nơi đất chật người đông như Sài Gòn đã khiến tôi như bị cuốn theo cái nhịp sống hối hả nơi đây. Học tập, làm việc, phòng trọ... tất cả cứ gấp gáp, xô bồ và vội vã, tôi dường như không thể tìm đâu cho mình một khoảng không thật sự tĩnh lặng để nhìn lại cái nơi mà tôi đang cố bon chen từng ngày, từng giờ.
Thế nên tôi thích cái cảm giác được ngồi trên những chuyến xe bus lúc nhanh lúc chậm của Sài Gòn, bước lên xe, đặt lưng xuống ghế là cả một xã hội thu nhỏ hiện ra trước mắt. Anh thợ hồ tranh thủ chợp mắt trên đường về nhà sau một ngày làm việc cật lực, bộ quần áo công nhân được “mạ” một lớp bụi xi măng xám nhẻm, đôi giày cao su ghồ ghề lấm lem vữa bê tông đã khô cứng, cùng chiếc mũ bảo hộ đội lệch đầu vẫn không thể “ngăn cản” anh đến với giấc ngủ một cách ngon lành. Nhìn nét mặt đang ngủ kia, tôi có thể nhìn thấy bao nỗi vất vả, cơ cực hằn sâu trong từng nếp nhăn đã bị chai đi bởi những giọt mồ hôi mưu sinh. Ngồi tận cuối xe, chị bán vé số tay bế đưa trẻ, tay kia tranh thủ đếm vội những đồng tiền kiếm được trong ngày. Đứa bé nằm gọn lỏn trong vòng tay mẹ, đôi mắt to tròn, thỉnh thoảng lại liếc lên xấp vé số trên tay mẹ nó, đưa bàn tay nhỏ xíu với với như muốn giành lấy. Có lẽ trong khối óc nhỏ bé đó không thể nhận ra những mảnh giấy hình chữ nhật nhiều màu sắc kia là thứ đã giúp nuôi lớn nó trong những năm tháng đầu đời.
Chiếc xe đang đi bỗng thắng gấp, tất cả bị đẩy nhào về phía trước, đứa trẻ khóc òa lên vì suýt nữa bị tụt khỏi tay mẹ, cậu sinh viên với cặp kính cận dày cộm tỏ vẻ không hài lòng khi đưa mắt nhìn một cái nhìn tinh vi về phía tài xế. Bà cụ ngồi gần đó xốc lại mớ rau bị rơi ra, miệng không quên nhắc nhẹ: “Trên xe có trẻ con đấy, rãi rãi thôi bác tài” và như một cách để “bào chữa” người tài xế khẽ cười gượng và buông một câu xin lỗi không dành cho ai. Và rồi tất cả lại yên tĩnh, chiếc xe bus vẫn từ từ chạy đi trong làn mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng nhạc không lời phát ra từ radio càng làm cho cơn mưa chiều ở Sài Gòn thêm trầm lắng khó tả.
Tôi thích được ngồi trên xe bus nhìn thành phố qua lớp kính mờ mờ ảo ảo, những hạt mưa cứ hắt vào rồi lại lăn xuống, qua lớp kính phủ đầy nước mưa ấy, tôi thấy Sài Gòn thật nhỏ bé, yên bình và càng không quá ồn ào như tôi vẫn thường cảm nhận. Ở đây, tôi dường như được nhìn thấy một thế giới khác của Sài Gòn, cái thế giới mà ở đó tôi cảm nhận được nhịp sống đang chậm lại, con người như là một vật thể nhỏ bé vụt qua trước mắt tôi.
Sài Gòn là như vậy, đôi khi những hình ảnh tưởng chừng như rất đỗi thường nhật nhưng lại ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người. Đó có thể là hình ảnh bác xe ôm với một giấc ngủ trưa thật thoải mái trên chiếc xe của mình, một gánh hàng rong ruổi trên các con phố, hay đơn giản là một vài người cùng xe lội bì bõm sau cơn mưa chiều tầm tã. Còn với tôi, tôi thích được ngắm Sài Gòn qua lớp kính xe buýt phủ đầy nước mưa, khi đó tôi cảm nhận được rất nhiều điều mà cảm xúc tôi chưa từng chạm tới...
Xe bus đến trạm dừng, cái thanh âm của tiếng mở của xe lại vang lên, tôi vội bước xuống xe, bỏ dỡ biết bao suy nghĩ còn đang lấp lửng trong một buổi chiều mưa trên xe bus.
© Tâm Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu