Chị, tôi và mối tình của hai cô gái
2022-04-18 01:25
Tác giả:
Nhật Huy Trần
blogradio.vn - Nhìn những người cùng giới yêu nhau mà xem, kẻ thì bị xua đuổi, xa lánh, người thậm chí còn bị đánh đến chết bởi những người thiếu suy nghĩ. Chị không phải không muốn chấp nhận tình cảm ấy. Mà là chị không muốn sau này, Trâm của chị bị người ta ghét bỏ và xa lánh.
***
Nắng chiều nhẹ rọi xuống bờ vai rộng của chị tôi. Vậy mà đã là ngày cuối cùng chúng tôi ở bên nhau. Chỉ sáng mai thôi, chị sẽ trở về với công việc hành chính nơi phố xá tấp nập, đô thị ồn ã. Còn tôi, tôi sẽ quay lại đất nước xa lạ nào đó để hoàn thành bằng thạc sĩ và tiến sĩ để có được một cơ hội bước chân đến ước mơ mà ba mẹ trước đây nói rằng tôi sẽ chẳng thể chạm đến được vì nó quá xa vời.

Tôi luôn yêu quý chị tôi dù chị chẳng chung dòng máu, huyết thống với tôi. Chị chỉ là một đứa trẻ mồ côi nào đó được ông bà mang về chăm sóc. Tôi với chị, nếu tự so sánh, tôi nghĩ có lẽ chị sẽ hơn tôi nhiều thứ. Từ nhan sắc, tài năng và quá nhiều thứ tôi chẳng thể nói hết. Nhưng nếu so sánh về mặt xã hội, họ sẽ đề cao tôi hơn là chị. Bởi lẽ, tôi vừa có học bổng danh dự, vừa có tài năng trong nhiều mảng ngành nghề và hơn hết, tôi có những tấm bằng mà cả đời người ta cũng mơ không nổi.
Những họ chẳng hiểu rằng, tôi làm điều ấy vì chị tôi, vì tình yêu, tình thương của tôi với chị. Tôi nhớ ngày trước, chị vì lo tôi không có đủ điều kiện học sau khi ông bà mất, chị làm sáng làm đêm, làm tăng ca đến lả người đi vẫn gắng sức làm. Nhớ cả khi chị nhường tôi ăn, sợ tôi ôn thi hay đói, hay mệt nên mua toàn món ngon tẩm bổ trong khi chị chỉ ăn một bát cơm trắng cho qua bữa. Ngày ấy, tôi thương chị mà học cho cố để có được một tấm học bổng và trở thành người thành công, mang tiền về cho chị bớt nhọc nhằn, đỡ đi một khoản tiền, một gánh nặng trong cuộc sống.
"Chi này, nếu sau này em ở nước ngoài luôn, chị có sang cùng em không?"
"Hừm... Chị nghĩ em sẽ không cần chị đâu, chị cũng chẳng thạo tiếng nước ngoài, càng không có bằng cấp, nào ai dám cho chị làm việc hay kết bạn? Chị sẽ chỉ làm một gánh nặng cho em thôi!"
Chị nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười hiền hậu như xoa dịu đi con người nóng nảy trong tôi. Tôi yêu nụ cười ấy, yêu vô kể chẳng thể ngừng được. Ước gì nụ cười ấy có thể bên cạnh tôi lâu hơn là chỉ một tháng nghỉ xuân ngắn ngủi này. Nhưng có lẽ sẽ chỉ đến đây thôi, chị sẽ có một chàng trai ở bên và làm chị cười nhiều hơn là lo lắng. Chị cũng sẽ có những đứa trẻ kháu khỉnh và hiếu động khiến chị chẳng thể buồn một giây phút nào. Còn tôi, tôi sẽ mãi là một đứa trẻ ở bên chị trong nỗi nhớ ngày còn trẻ. Tôi sẽ chỉ còn là mảnh vụn kí ức nhanh tan trong tâm trí chị. Tôi ước gì... tôi được là người ở bên và làm chị cười.
"Chi... em yêu chị, em muốn bên chị mãi mãi cơ..."
.jpg)
"Không được đâu Trâm yêu quý của chị! Em thực ra chỉ đang suy nghĩ về một điều nông nổi nào đó xuất hiện thoáng qua trong đầu em thôi. Và sẽ chẳng có ai chấp nhận chúng ta cả. Nhìn những người cùng giới yêu nhau mà xem, kẻ thì bị xua đuổi, xa lánh, người thậm chí còn bị đánh đến chết bởi những người thiếu suy nghĩ. Chị không phải không muốn chấp nhận tình cảm ấy. Mà là chị không muốn sau này, Trâm của chị bị người ta ghét bỏ và xa lánh."
Tôi ngồi đó, nhìn ra xa nơi sóng vỗ cát mềm. Nơi hải âu tung cánh, nơi mặt trời lặn sâu. Tôi ước, chúng tôi cũng được tự do như những thứ ấy, được quyền làm điều mình muốn mà không bị kẻ nào ngoài kia dèm pha, chà đạp. Chị nói phải, cái ngày tháng cực khổ những năm kháng chiến và tư tưởng lệch lạc từ những kẻ ngoại lai đã khiến con người bây giờ phỉ báng, ghét bỏ những kẻ lạc giới chúng ta. Một ngày nào đó, có lẽ, thế giới sẽ chấp nhận tình yêu nhiệm màu này, ngày đó, có lẽ em sẽ được nắm tay chị trên lễ đường mà bà thường kể trong những đám cưới xa hoa. Sẽ không có áo vest, sẽ chỉ có váy cô dâu thôi.
© Nhật Huy Trần - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng ai nói câu dừng lại được không? | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






