Chị tôi
2020-01-05 01:20
Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Tôi nhớ mãi những giọt nước mắt của tôi và chị ngay trước tiệm bánh ấy và tôi đã tự nhủ với bản thân mình rằng một ngày nào đó tôi sẽ là người mua bánh cho chị!
***
“Chị hai ơi, em cần tiền 3 triệu đóng tiền học tiếng Anh, tháng này, chị 2 gửi cho em xin 3 triệu nha!” - Phải cân nhắc, đắn đo, đặt điện thoại lên xuống mấy lần, tôi mới dám gửi tin nhắn cho chị hai, người mà tháng tháng vẫn cho tiền tôi ăn học. Số tiền lớn quá, mà lương chị hai có nhiều nhặn gì. “Ừ, gấp không? Để mai có lương rồi chị hai gửi liền cho Tí nghe chứ giờ chị hai không có tiền. Chị hai cho Tí 4 triệu, phải có 1 triệu để Tí còn ăn trong tháng nữa chớ.”
Lần nào cũng vậy, nhắn tin xin tiền mỗi tháng, rồi đọc tin nhắn trả lời xong, tôi đều muốn khóc. Khóc vì thấy mình vô dụng, mãi ăn bám chị hai. Khóc vì thương chị hai khi một tháng quần quật đi làm chỉ được có 4,5 triệu mà đã phải chuyển cho tôi 4 triệu rồi. Chị hai sẽ ăn gì, xài gì, chi tiêu gì?
Năm tôi học lớp 2 còn chị thì học lớp 8, gia đình tôi lúc đó gặp nhiều khó khăn. Ba mẹ tôi thì đi làm thuê, ai kêu gì thì làm đó, được người ta cho mượn mảnh ruộng để trồng rau. Thế là, ngoài giờ học chị phụ ba mẹ cắt rau rồi mang rau ra chợ bán. Tôi chỉ biết thế thôi và tôi sẽ chẳng biết gì hơn nếu như đêm hôm ấy tôi không giật mình tỉnh giấc, thì chắc có lẽ tôi sẽ không yêu chị mình đến thế.
Giữa màn đêm ấy, khi mà những giọt sương còn đang rơi đọng trên lá, gà cũng chưa buồn cất tiếng gáy. Lúc mà mọi người còn đang yên giấc trong nệm êm chăn ấm, thì cũng là lúc mà chị tôi đã phải còng lưng cắt những cọng rau muống ngã gập trên ruộng, đôi chân đã phải ngâm trong nước lạnh hàng giờ đồng hồ. Nhìn hình ảnh của chị in trên bóng nước lấp lóa ánh đèn le lói, tôi mới hiểu được rằng người thân đã phải cực khổ như thế nào để tôi được ăn học, được cắp sách đến trường.
Rồi khi gia đình không còn điều kiện để có thể nuôi hai chúng tôi ăn học, thì chị chấp nhận bỏ học từ lớp 9 để phụ giúp ba mẹ nuôi em. Chị đi làm để tôi được tiếp tục đến trường. Chị phải lăn lộn vào cuộc sống ở cái độ tuổi mà đáng lẽ ra chị phải được cắp sách đến trường như bao nhiêu bạn bè khác. Ngày ngày tôi lớn lên được đến trường với một phần công sức của chị. Nếu lúc ấy chị không hy sinh để phụ gia đình thì chắc có lẽ tôi đã không được như ngày hôm nay.
Tôi biết ở đâu đó, bạn cũng được diễm phúc như tôi cũng có được những người thân luôn yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì bạn. Hãy trân trọng điều đó bạn nhé, vì khi càng vấp ngã trong cuộc sống bạn sẽ lại càng nhận ra được giá trị của những người thân yêu trong gia đình. Sẽ chẳng có nơi nào bình yên hơn nơi ấy, nơi có những con người sẽ vì bạn mà chấp nhận hy sinh cả tương lai cả cuộc đời.
Càng lớn lên tôi lại càng nhận ra được nhiều hơn tình cảm mà chị dành cho tôi và sự hy sinh của chị cho gia đình. Tôi còn nhớ năm tôi học lớp 12, tôi được gia đình cho phép vào thành phố thăm chị. Chị làm mọi thứ có thể chỉ để tôi vui từ việc mua cho tôi những món quà nhỏ, những món ăn mà tôi yêu thích. Khi nhận được tiền lương chị đã mua cho tôi đôi giày, nhưng tôi đã tỏ ra không thích và chị đã khóc. Giờ nhớ lại, tôi giận chính bản thân mình vô cùng và thấy mình có lỗi với chị lắm.
Rồi có lần chị chở tôi ngang qua tiệm bánh, cái tiệm mà mỗi lần tôi vào chị đều mua cho tôi ăn. Nhưng lần ấy chị vừa nghỉ việc, chị hỏi tôi: “Bé có muốn ăn bánh không?” - Tôi đã trả lời ấp úng: “Dạ không!” nhưng thật chất là tôi muốn ăn lắm chứ, nhưng nếu tôi nói thì chắc chị sẽ buồn lắm vì không thể mua cho tôi được thứ tôi thích. Khi ấy, chị lại nói: “Lúc trước, không cần hỏi bé chị cũng sẽ tự mua bánh cho bé, nhưng hôm nay chị có hỏi thì cũng không thể mua cho bé ăn được, bé thích chị lúc đó hay bây giờ?”
Nghe đến đó nước mắt tôi tràn ra, tôi trả lời chị trong tiếng nấc: “Chị lúc nào em cũng thích”. Tôi nhớ mãi những giọt nước mắt của tôi và chị ngay trước tiệm bánh ấy và tôi đã tự nhủ với bản thân mình rằng một ngày nào đó tôi sẽ là người mua bánh cho chị!
Với tôi, chị như người mẹ thứ hai vậy. Chị thương tôi như mẹ đã thương tôi. Chị lo cho tôi từ những ngày thơ dại đến khi đã khôn lớn trưởng thành. Đến ngay cả việc nghĩ cho hạnh phúc của riêng mình thì chị cũng vẫn do dự, cũng vẫn đợi cho đến khi tôi có thể tự lo cho bản thân mình. Trong cuộc đời này, tôi không chỉ nợ hình hài của mẹ, trí tuệ của ba mà tôi còn nợ sự hy sinh của chị.
Thế nhưng khi tôi vấp ngã, khó khăn đã đè nát những ý chí trong tôi, trách móc cuộc sống sao lại bất công. Rồi chán nản và từ bỏ mọi thứ, tôi loay hoay trong mớ hỗn độn của chính mình. Tôi quên mất một điều rằng những gì tôi có được của ngày hôm nay là từ chị từ gia đình đã cho tôi và tôi không có quyền được từ bỏ. Tôi vẫn còn vòng tay của chị và tình yêu thương mà gia đình luôn dành cho tôi. Chính vì hậu phương vững chắc ấy mà tôi đã bước qua bao nhiêu thử thách và khó khăn trên đường đời. Giờ đây, tôi sống không còn cho bản thân tôi nữa, mà tôi sống vì gia đình và vì người chị yêu quý của tôi.
Sẽ chẳng có nơi nào bình yên hơn nơi ấy, nơi có những con người sẽ vì bạn mà chấp nhận hy sinh cả tương lai cả cuộc đời. Thế thì, bạn còn chần chừ gì nữa mà không chạy lại và ôm lấy những con người thân yêu ấy, hãy thốt lên rằng bạn yêu họ biết bao. Và tôi cũng thế, tôi cũng sẽ thét lên rằng: “Cảm ơn chị vì chị đã là chị của em, chị thật tuyệt vời, em yêu chị!”
© Khánh An – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phút nhớ nhà của kẻ xa quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.