Chỉ cần anh ngoảnh lại, em vẫn sẽ ở đây
2021-04-13 01:30
Tác giả:
Rubywon
blogradio.vn - Lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu nắm tay, những cái ôm, chiếc hôn đầu đầy ngây ngô,...tất cả đều hiện về trong tâm trí, chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua. Ngày mai anh đi rồi, mang theo tất cả tình yêu của cô, mang theo hy vọng và nhiệt huyết của tuổi trẻ, mang theo thanh xuân khờ dại của cô gái nhỏ. “Hứa với em, nhất định phải thật hạnh phúc, anh nhé. Bất cứ lúc nào anh quay đầu nhìn lại, em vẫn ở đây, vẫn chờ anh, vẫn yêu anh như thuở ban đầu”.
***
Người ta thường nói một người chỉ có 3 lần yêu trong suốt cuộc đời là đủ, một lần non nớt, một lần khắc cốt ghi tâm, một lần là yêu trọn vẹn. Nếu cả 3 lần đó đều cùng yêu một người thì quá viên mãn. Nhưng liệu có mấy ai chỉ yêu một người suốt cả đời?
Mối tình đầu của cô là vào năm nhất Đại học. Lần đầu tiên gặp anh là vào một buổi chiều đầu xuân đầy nắng, nụ cười của anh còn ấm áp và rực rỡ hơn những tia nắng đang nhảy múa trên gương mặt điển trai đó. Cô biết mình đã yêu anh từ lúc ấy.
Anh là học viên năm hai của một trường quân đội. Khác với những sinh viên đại học, thời gian của anh bó hẹp hơn, anh chỉ có thể ra ngoài vào mỗi thứ 7 hoặc chủ nhật hàng tuần. Cô thông cảm với điều đó vì cô biết anh mang trong mình một sứ mệnh rất lớn. Cô tự dặn lòng phải biết sẻ chia với anh, chờ đợi anh, động viên anh học tập và rèn luyện.
“Nguyện tay phải nghiêm chào Tổ quốc, tay trái nắm lấy tay em”.
Chuyện tình của họ cứ trôi qua một cách êm đềm và lặng lẽ, những buổi hẹn hò ngắn ngủi mỗi chiều chủ nhật, những dòng tin nhắn vụng trộm mỗi lúc anh lén dùng điện thoại, những lần video call vì anh phải trực không thể ra ngoài.
Cô đắm chìm trong hạnh phúc của mối tình ngọt ngào thời sinh viên, cô đã vẽ ra một tương lai tươi sáng của hai người, về ngôi nhà và những đứa trẻ... Bất giác cô nghĩ đến công việc của anh, trong lòng cô nhen nhóm một suy nghĩ vị kỷ. Cô khuyên anh xin chuyển ngành, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn, ít nguy hiểm hơn. Nhưng anh lại nói với giọng điệu rất cương quyết “Trở thành phi công là ước mơ từ bé của anh, anh không muốn từ bỏ”. Nhìn gương mặt sáng ngời niềm tin và hy vọng đó làm cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ nhen, cô mỉm cười nói với anh “Được, em ủng hộ anh. Nhưng anh phải hứa với em, đừng để em thấy bất cứ tin tức tiêu cực nào về anh trên các phương tiện truyền thông. Em sợ em không chịu đựng được.”
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?
Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình”.
Cô cứ nghĩ mình đã tìm được tình yêu đích thực nhưng duyên phận là thứ rất khó nói. Họ lặng lẽ rời xa nhau, yên lặng như cái cách họ bước vào cuộc đời nhau. Không cãi vã, không có người thứ ba, chỉ là họ không thể đi chung với nhau được nữa.
Cô đau chứ, cô khóc đến sưng húp cả mắt, cô nhớ anh da diết, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Nhưng rồi ai cũng phải sống tiếp. Cô vùi đầu vào học hành, đi làm thêm, cô tìm kiếm những niềm vui mới để xóa nhòa hình bóng anh trong ký ức.
Anh vẫn học, vẫn rèn luyện để thực hiện ước mơ của anh. Hai người như hai đường thẳng song song, vẫn có thể nhìn thấy nhau nhưng không thể gặp nhau nữa rồi.
Hai năm sau,
Hôm đó tâm trạng cô thấp thỏm, lo âu một cách lạ thường. Như có linh tính mách bảo, cô vào trang cá nhân của bạn anh xem thì biết được tin anh sắp chuyển ra Bắc học. Cô vội nhắn tin cho anh.
“Anh sắp đi à?”
“Ừ, anh ra học viện học tiếp”.
“Khi nào anh đi?”.
“Sáng mai”.
“Vậy...mình gặp nhau lần cuối được không?”
“Chỗ cũ nhé”.
“Em biết rồi, giờ em đi”.
Cô vội vàng sửa soạn rồi chạy tới. Thật trùng hợp biết bao, khi mà nơi cuối cùng họ gặp nhau cũng là nơi lần đầu hò hẹn. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng không biết nói gì, có những điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Vẫn là anh lên tiếng trước
“Em dạo này khỏe chứ?”.
“Em ổn, còn anh?”.
“Anh vẫn vậy”.
“Anh học bao lâu thì xong?”.
“Khoảng tầm hai năm, hai năm rưỡi”.
“Chúc anh học tốt”.
“Cảm ơn em”.
Sau đó họ nói chuyện vài câu, người nhà anh gọi điện hỏi thăm, anh vừa nghe vừa tựa đầu lên vai cô như ngày trước. Tim cô bất giác nhói lên một nhịp. Cảm giác này đã lâu cô không cảm nhận được, hóa ra ở bên anh lại ấm áp như thế. Hóa ra cô vẫn chưa thể quên được anh.
Anh bất giác hỏi.
“Hình như quán này là quán lần đầu tiên mình hẹn hò nhỉ?”
“Anh còn nhớ à?”.
“Làm sao mà quên được”.
Bắt đầu ở đâu thì cũng nên kết thúc ở đó. Cô tiễn anh về cổng trường. Đoạn đường ấy bình thường rất dài nhưng hôm nay lại ngắn lạ kỳ, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
“Anh vào nhé. Em về cẩn thận”.
Cô lấy hết dũng khí, lấy luôn cả sự tự tôn đầy kiêu ngạo của mình, cô dang tay ra.
“Để em ôm anh lần cuối, được không?”
Anh ôm choàng lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô. Cô tham lam hít lấy mùi hương trên người anh, như để lưu lại một chút gì đó thuộc về anh. Biết bao điều muốn nói đã chôn sâu tận đáy lòng, cô chỉ nói được vài câu ngắt quãng
“Anh đi mạnh giỏi. Cố gắng học tốt anh nhé. Chúc anh hạnh phúc”.
Cô buông anh ra. Cô sợ cô sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt anh. Cô mỉm cười bảo anh vào đi. Cô đứng nhìn theo bóng anh đến khi khuất dạng. Khoảnh khắc cô vừa quay lưng bước đi, nước mắt đã chực trào lăn dài trên khuôn mặt cô. Cô khóc đến nhòe cả mắt, những kỷ niệm của hai người cứ thế chạy dài trong đầu cô.
Lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu nắm tay, những cái ôm, chiếc hôn đầu đầy ngây ngô,...tất cả đều hiện về trong tâm trí, chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua. Ngày mai anh đi rồi, mang theo tất cả tình yêu của cô, mang theo hy vọng và nhiệt huyết của tuổi trẻ, mang theo thanh xuân khờ dại của cô gái nhỏ. “Hứa với em, nhất định phải thật hạnh phúc, anh nhé. Bất cứ lúc nào anh quay đầu nhìn lại, em vẫn ở đây, vẫn chờ anh, vẫn yêu anh như thuở ban đầu”.
© Rubywon - blogradio.vn
Xem thêm: Nếu chúng ta gặp lại, cậu có còn nhớ lời hứa khi xưa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."

Tình yêu – bản giao hưởng vĩ đại của linh hồn
Nó là sự giao thoa kỳ diệu giữa niềm vui ngập tràn và nỗi buồn dai dẳng, giữa hy vọng lấp lánh như vì sao đêm và cả nỗi đau sâu sắc khắc vào tim gan, như một bức tranh sơn dầu được vẽ nên từ những gam màu tương phản mạnh mẽ, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật sống động và chân thực đến nao lòng.

Con tiến biệt người
Những năm qua Bác vẫn cười vẫn nói Có thật xa mà con thấy cũng rất gần thôi Bác trong ti vi Bác trong những trang đời Người cha lớn người có một tình yêu lớn nhất

Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác
Một người phụ nữ có thể rũ bỏ sự nông nổi và non nớt theo thời gian, vẻ đẹp cuối cùng mà cô ấy sở hữu thường không thể tách rời những thói quen tốt dưới đây, giúp cô ấy thực sự trở thành một người phụ nữ đẹp cả trong lẫn ngoài.

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả
Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình
Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.