Chỉ cần anh ngoảnh lại, em vẫn sẽ ở đây
2021-04-13 01:30
Tác giả: Rubywon
blogradio.vn - Lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu nắm tay, những cái ôm, chiếc hôn đầu đầy ngây ngô,...tất cả đều hiện về trong tâm trí, chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua. Ngày mai anh đi rồi, mang theo tất cả tình yêu của cô, mang theo hy vọng và nhiệt huyết của tuổi trẻ, mang theo thanh xuân khờ dại của cô gái nhỏ. “Hứa với em, nhất định phải thật hạnh phúc, anh nhé. Bất cứ lúc nào anh quay đầu nhìn lại, em vẫn ở đây, vẫn chờ anh, vẫn yêu anh như thuở ban đầu”.
***
Người ta thường nói một người chỉ có 3 lần yêu trong suốt cuộc đời là đủ, một lần non nớt, một lần khắc cốt ghi tâm, một lần là yêu trọn vẹn. Nếu cả 3 lần đó đều cùng yêu một người thì quá viên mãn. Nhưng liệu có mấy ai chỉ yêu một người suốt cả đời?
Mối tình đầu của cô là vào năm nhất Đại học. Lần đầu tiên gặp anh là vào một buổi chiều đầu xuân đầy nắng, nụ cười của anh còn ấm áp và rực rỡ hơn những tia nắng đang nhảy múa trên gương mặt điển trai đó. Cô biết mình đã yêu anh từ lúc ấy.
Anh là học viên năm hai của một trường quân đội. Khác với những sinh viên đại học, thời gian của anh bó hẹp hơn, anh chỉ có thể ra ngoài vào mỗi thứ 7 hoặc chủ nhật hàng tuần. Cô thông cảm với điều đó vì cô biết anh mang trong mình một sứ mệnh rất lớn. Cô tự dặn lòng phải biết sẻ chia với anh, chờ đợi anh, động viên anh học tập và rèn luyện.
“Nguyện tay phải nghiêm chào Tổ quốc, tay trái nắm lấy tay em”.
Chuyện tình của họ cứ trôi qua một cách êm đềm và lặng lẽ, những buổi hẹn hò ngắn ngủi mỗi chiều chủ nhật, những dòng tin nhắn vụng trộm mỗi lúc anh lén dùng điện thoại, những lần video call vì anh phải trực không thể ra ngoài.
Cô đắm chìm trong hạnh phúc của mối tình ngọt ngào thời sinh viên, cô đã vẽ ra một tương lai tươi sáng của hai người, về ngôi nhà và những đứa trẻ... Bất giác cô nghĩ đến công việc của anh, trong lòng cô nhen nhóm một suy nghĩ vị kỷ. Cô khuyên anh xin chuyển ngành, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn, ít nguy hiểm hơn. Nhưng anh lại nói với giọng điệu rất cương quyết “Trở thành phi công là ước mơ từ bé của anh, anh không muốn từ bỏ”. Nhìn gương mặt sáng ngời niềm tin và hy vọng đó làm cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ nhen, cô mỉm cười nói với anh “Được, em ủng hộ anh. Nhưng anh phải hứa với em, đừng để em thấy bất cứ tin tức tiêu cực nào về anh trên các phương tiện truyền thông. Em sợ em không chịu đựng được.”
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?
Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình”.
Cô cứ nghĩ mình đã tìm được tình yêu đích thực nhưng duyên phận là thứ rất khó nói. Họ lặng lẽ rời xa nhau, yên lặng như cái cách họ bước vào cuộc đời nhau. Không cãi vã, không có người thứ ba, chỉ là họ không thể đi chung với nhau được nữa.
Cô đau chứ, cô khóc đến sưng húp cả mắt, cô nhớ anh da diết, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Nhưng rồi ai cũng phải sống tiếp. Cô vùi đầu vào học hành, đi làm thêm, cô tìm kiếm những niềm vui mới để xóa nhòa hình bóng anh trong ký ức.
Anh vẫn học, vẫn rèn luyện để thực hiện ước mơ của anh. Hai người như hai đường thẳng song song, vẫn có thể nhìn thấy nhau nhưng không thể gặp nhau nữa rồi.
Hai năm sau,
Hôm đó tâm trạng cô thấp thỏm, lo âu một cách lạ thường. Như có linh tính mách bảo, cô vào trang cá nhân của bạn anh xem thì biết được tin anh sắp chuyển ra Bắc học. Cô vội nhắn tin cho anh.
“Anh sắp đi à?”
“Ừ, anh ra học viện học tiếp”.
“Khi nào anh đi?”.
“Sáng mai”.
“Vậy...mình gặp nhau lần cuối được không?”
“Chỗ cũ nhé”.
“Em biết rồi, giờ em đi”.
Cô vội vàng sửa soạn rồi chạy tới. Thật trùng hợp biết bao, khi mà nơi cuối cùng họ gặp nhau cũng là nơi lần đầu hò hẹn. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng không biết nói gì, có những điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Vẫn là anh lên tiếng trước
“Em dạo này khỏe chứ?”.
“Em ổn, còn anh?”.
“Anh vẫn vậy”.
“Anh học bao lâu thì xong?”.
“Khoảng tầm hai năm, hai năm rưỡi”.
“Chúc anh học tốt”.
“Cảm ơn em”.
Sau đó họ nói chuyện vài câu, người nhà anh gọi điện hỏi thăm, anh vừa nghe vừa tựa đầu lên vai cô như ngày trước. Tim cô bất giác nhói lên một nhịp. Cảm giác này đã lâu cô không cảm nhận được, hóa ra ở bên anh lại ấm áp như thế. Hóa ra cô vẫn chưa thể quên được anh.
Anh bất giác hỏi.
“Hình như quán này là quán lần đầu tiên mình hẹn hò nhỉ?”
“Anh còn nhớ à?”.
“Làm sao mà quên được”.
Bắt đầu ở đâu thì cũng nên kết thúc ở đó. Cô tiễn anh về cổng trường. Đoạn đường ấy bình thường rất dài nhưng hôm nay lại ngắn lạ kỳ, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
“Anh vào nhé. Em về cẩn thận”.
Cô lấy hết dũng khí, lấy luôn cả sự tự tôn đầy kiêu ngạo của mình, cô dang tay ra.
“Để em ôm anh lần cuối, được không?”
Anh ôm choàng lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô. Cô tham lam hít lấy mùi hương trên người anh, như để lưu lại một chút gì đó thuộc về anh. Biết bao điều muốn nói đã chôn sâu tận đáy lòng, cô chỉ nói được vài câu ngắt quãng
“Anh đi mạnh giỏi. Cố gắng học tốt anh nhé. Chúc anh hạnh phúc”.
Cô buông anh ra. Cô sợ cô sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt anh. Cô mỉm cười bảo anh vào đi. Cô đứng nhìn theo bóng anh đến khi khuất dạng. Khoảnh khắc cô vừa quay lưng bước đi, nước mắt đã chực trào lăn dài trên khuôn mặt cô. Cô khóc đến nhòe cả mắt, những kỷ niệm của hai người cứ thế chạy dài trong đầu cô.
Lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu nắm tay, những cái ôm, chiếc hôn đầu đầy ngây ngô,...tất cả đều hiện về trong tâm trí, chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua. Ngày mai anh đi rồi, mang theo tất cả tình yêu của cô, mang theo hy vọng và nhiệt huyết của tuổi trẻ, mang theo thanh xuân khờ dại của cô gái nhỏ. “Hứa với em, nhất định phải thật hạnh phúc, anh nhé. Bất cứ lúc nào anh quay đầu nhìn lại, em vẫn ở đây, vẫn chờ anh, vẫn yêu anh như thuở ban đầu”.
© Rubywon - blogradio.vn
Xem thêm: Nếu chúng ta gặp lại, cậu có còn nhớ lời hứa khi xưa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.