Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chẳng ai biết mình nên làm gì ngoài chính bản thân

2022-08-24 01:25

Tác giả: Keisha


blogradio.vn - Khó khăn có quật ngã ta nhưng cũng chỉ là tức thời, chúng ta vẫn đứng dậy và đi tiếp, Vậy nên cái quan trọng nhất không phải chúng ta có đủ mạnh mẽ hay không mà là chúng ta có tinh thần để vượt qua hay không. Cuộc sống mà, những thứ đã là tất yếu thì không thể tránh khỏi thế nên cứ lạc quan mà sống. Hai mươi, ba mươi hay bốn mươi vẫn phải sống thôi. Đời người sống có một lần thôi, tích cực lên, hãy vẽ bức tranh ấy với gam màu tươi sáng của sự lạc quan yêu đời, chấp nhận thử thách một cách tự nhiên rồi mọi chuyện sẽ ổn.

***

Chắc hẳn các bạn cũng đã ít nhất một lần nghe đến hai từ chênh vênh. Năm 18 tuổi chênh vênh trước kỳ thi quan trọng nhất, năm 22 tuổi chênh vênh khi bắt đầu bước vào đời, năm 25 tuổi chênh vênh trên con đường sự nghiệp, rồi đến khi 30 hay thậm chí 40 vẫn có lúc ta cảm thấy chênh vênh. Vậy đâu mới thực sự là thời điểm khiến ta chênh vênh nhất?

Năm 18 tuổi - cột mốc đầu tiên của cuộc đời khi ta đứng giữa ngã ba đường mà không chắc chắn được con đường nào mới phù hợp nhất, đặc biệt là đối với những bạn chưa có một sự định hướng rõ ràng. Nếu học đại học thì học trường nào, ngành nào, học lực của mình có đỗ nổi không. Nếu học nghề thì học nghề gì, sau tương lai sẽ như thế nào. Thậm chí trước kia tôi còn chẳng bao giờ nghĩ tôi sẽ học nghề, tôi cảm thấy xấu hổ nếu trượt đại học và đi học nghề, suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ kiểu chỉ có đứa nào học dốt không đỗ đại học mới "phải đi học nghề" thôi. Sau vào đời mới thấy đứa học nghề lại là sếp của đứa học đại học. Thật đúng là thiển cận.

Năm 22 tuổi khi tốt nghiệp đại học, chúng ta bước vào một hành trang mới hoàn toàn khác, không còn nằm trong sự bao bọc của cha mẹ nữa, bắt đầu tự ra ngoài kiếm ăn, một newbie thực thụ trong môi trường làm việc. Cái chúng ta nghĩ và cái chúng ta làm khác nhau hoàn toàn. Có lúc hoang mang kiểu “4 năm qua mình học gì vậy, mình đang làm gì vậy'. Có những thứ gần như chẳng liên quan gì đến cái ta được học và lại bắt đầu học lại từ đầu. Và chắc chắn cái thời điểm tuổi 22, một năm nhảy việc ba lần là có thật.

cuoc-song-nay-ban-

Năm 25 tuổi khi chúng ta thực sự là một người trưởng thành, đã quá quen với guồng quay công việc, làm bạn với stress, vắt chân chạy deadline là chuyện như cơm bữa. Đôi khi chúng ta cảm thấy mất năng lượng, chán nản với công việc hiện tại, lại có những suy nghĩ tiêu cực kiểu "Mình có nên nghỉ việc không nhỉ? Nghỉ rồi thì làm ở đâu, lương có cao hơn, chế độ đãi ngộ có tốt hơn không?" Rồi đấy, lại chênh vênh nữa rồi.

Năm 30 tuổi khi chúng ta không còn quá trẻ để bay nhảy, chúng ta không còn một mình nữa. Đằng sau là một gia đình nhỏ cần chăm sóc. Áp lực ngày càng nhiều. Đôi khi chỉ là một ngày đầu tuần sáng bị xếp nhắc nhở đi làm muộn, tối hai vợ chồng cãi nhau chỉ vì quên đón con, rồi bố mẹ gọi điện báo bị ốm nằm viện. Chỉ cần một ngày như vậy thôi là stress cả tháng rồi.

Đến khi chúng ta 40-50 đôi khi ta tự hỏi mục đích sống của mình là gì, có ý nghĩa gì không? Nhưng khoan, hãy nhìn lại quãng đường mà chúng ta đã đi. Không phải một, hai năm hay năm, mười năm, chúng ta đã trải qua được nửa già đời người rồi đó. Vậy đâu là thời điểm chúng ta chênh vênh nhất, áp lực nào là áp lực khiến chúng ta bỏ cuộc? Đâu có đâu, nhìn xem, chúng ta mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng. 

khong-co-ai-ca-doi-chi-yeu-mot-nguoi

Khó khăn có quật ngã ta nhưng cũng chỉ là tức thời, chúng ta vẫn đứng dậy và đi tiếp, Vậy nên cái quan trọng nhất không phải chúng ta có đủ mạnh mẽ hay không mà là chúng ta có tinh thần để vượt qua hay không. Cuộc sống mà, những thứ đã là tất yếu thì không thể tránh khỏi thế nên cứ lạc quan mà sống. Hai mươi, ba mươi hay bốn mươi vẫn phải sống thôi, Đời người sống có một lần thôi, tích cực lên, hãy vẽ bức tranh ấy với gam màu tươi sáng của sự lạc quan yêu đời, chấp nhận thử thách một cách tự nhiên rồi mọi chuyện sẽ ổn. 

Không có một lời khuyên nào ở đây cả vì chẳng ai có thể biết được mình nên làm gì ngoài bản thân vậy nên hãy sống như hôm nay là hôm cuối, đừng đặt nặng vấn đề, mọi chuyện sẽ tốt lên khi chúng ta mang năng lượng tích cực.

© Keisha - blogradio.vn

Xem thêm: Chúc cậu một đời hạnh phúc nhé, mặt trời nhỏ của tôi

Keisha

Nếu một ngày bạn cảm thấy buồn, hãy nhớ đến những ngày khiến bạn vui

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…

Tháng Ba đã đến rồi…

Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

back to top