Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chẳng ai biết mình nên làm gì ngoài chính bản thân

2022-08-24 01:25

Tác giả: Keisha


blogradio.vn - Khó khăn có quật ngã ta nhưng cũng chỉ là tức thời, chúng ta vẫn đứng dậy và đi tiếp, Vậy nên cái quan trọng nhất không phải chúng ta có đủ mạnh mẽ hay không mà là chúng ta có tinh thần để vượt qua hay không. Cuộc sống mà, những thứ đã là tất yếu thì không thể tránh khỏi thế nên cứ lạc quan mà sống. Hai mươi, ba mươi hay bốn mươi vẫn phải sống thôi. Đời người sống có một lần thôi, tích cực lên, hãy vẽ bức tranh ấy với gam màu tươi sáng của sự lạc quan yêu đời, chấp nhận thử thách một cách tự nhiên rồi mọi chuyện sẽ ổn.

***

Chắc hẳn các bạn cũng đã ít nhất một lần nghe đến hai từ chênh vênh. Năm 18 tuổi chênh vênh trước kỳ thi quan trọng nhất, năm 22 tuổi chênh vênh khi bắt đầu bước vào đời, năm 25 tuổi chênh vênh trên con đường sự nghiệp, rồi đến khi 30 hay thậm chí 40 vẫn có lúc ta cảm thấy chênh vênh. Vậy đâu mới thực sự là thời điểm khiến ta chênh vênh nhất?

Năm 18 tuổi - cột mốc đầu tiên của cuộc đời khi ta đứng giữa ngã ba đường mà không chắc chắn được con đường nào mới phù hợp nhất, đặc biệt là đối với những bạn chưa có một sự định hướng rõ ràng. Nếu học đại học thì học trường nào, ngành nào, học lực của mình có đỗ nổi không. Nếu học nghề thì học nghề gì, sau tương lai sẽ như thế nào. Thậm chí trước kia tôi còn chẳng bao giờ nghĩ tôi sẽ học nghề, tôi cảm thấy xấu hổ nếu trượt đại học và đi học nghề, suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ kiểu chỉ có đứa nào học dốt không đỗ đại học mới "phải đi học nghề" thôi. Sau vào đời mới thấy đứa học nghề lại là sếp của đứa học đại học. Thật đúng là thiển cận.

Năm 22 tuổi khi tốt nghiệp đại học, chúng ta bước vào một hành trang mới hoàn toàn khác, không còn nằm trong sự bao bọc của cha mẹ nữa, bắt đầu tự ra ngoài kiếm ăn, một newbie thực thụ trong môi trường làm việc. Cái chúng ta nghĩ và cái chúng ta làm khác nhau hoàn toàn. Có lúc hoang mang kiểu “4 năm qua mình học gì vậy, mình đang làm gì vậy'. Có những thứ gần như chẳng liên quan gì đến cái ta được học và lại bắt đầu học lại từ đầu. Và chắc chắn cái thời điểm tuổi 22, một năm nhảy việc ba lần là có thật.

cuoc-song-nay-ban-

Năm 25 tuổi khi chúng ta thực sự là một người trưởng thành, đã quá quen với guồng quay công việc, làm bạn với stress, vắt chân chạy deadline là chuyện như cơm bữa. Đôi khi chúng ta cảm thấy mất năng lượng, chán nản với công việc hiện tại, lại có những suy nghĩ tiêu cực kiểu "Mình có nên nghỉ việc không nhỉ? Nghỉ rồi thì làm ở đâu, lương có cao hơn, chế độ đãi ngộ có tốt hơn không?" Rồi đấy, lại chênh vênh nữa rồi.

Năm 30 tuổi khi chúng ta không còn quá trẻ để bay nhảy, chúng ta không còn một mình nữa. Đằng sau là một gia đình nhỏ cần chăm sóc. Áp lực ngày càng nhiều. Đôi khi chỉ là một ngày đầu tuần sáng bị xếp nhắc nhở đi làm muộn, tối hai vợ chồng cãi nhau chỉ vì quên đón con, rồi bố mẹ gọi điện báo bị ốm nằm viện. Chỉ cần một ngày như vậy thôi là stress cả tháng rồi.

Đến khi chúng ta 40-50 đôi khi ta tự hỏi mục đích sống của mình là gì, có ý nghĩa gì không? Nhưng khoan, hãy nhìn lại quãng đường mà chúng ta đã đi. Không phải một, hai năm hay năm, mười năm, chúng ta đã trải qua được nửa già đời người rồi đó. Vậy đâu là thời điểm chúng ta chênh vênh nhất, áp lực nào là áp lực khiến chúng ta bỏ cuộc? Đâu có đâu, nhìn xem, chúng ta mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng. 

khong-co-ai-ca-doi-chi-yeu-mot-nguoi

Khó khăn có quật ngã ta nhưng cũng chỉ là tức thời, chúng ta vẫn đứng dậy và đi tiếp, Vậy nên cái quan trọng nhất không phải chúng ta có đủ mạnh mẽ hay không mà là chúng ta có tinh thần để vượt qua hay không. Cuộc sống mà, những thứ đã là tất yếu thì không thể tránh khỏi thế nên cứ lạc quan mà sống. Hai mươi, ba mươi hay bốn mươi vẫn phải sống thôi, Đời người sống có một lần thôi, tích cực lên, hãy vẽ bức tranh ấy với gam màu tươi sáng của sự lạc quan yêu đời, chấp nhận thử thách một cách tự nhiên rồi mọi chuyện sẽ ổn. 

Không có một lời khuyên nào ở đây cả vì chẳng ai có thể biết được mình nên làm gì ngoài bản thân vậy nên hãy sống như hôm nay là hôm cuối, đừng đặt nặng vấn đề, mọi chuyện sẽ tốt lên khi chúng ta mang năng lượng tích cực.

© Keisha - blogradio.vn

Xem thêm: Chúc cậu một đời hạnh phúc nhé, mặt trời nhỏ của tôi

Keisha

Nếu một ngày bạn cảm thấy buồn, hãy nhớ đến những ngày khiến bạn vui

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

Chuyện tình của cây

Chuyện tình của cây

Nhưng cuối cùng, em nhận ra, mình chẳng thể trách, giận và ghét ai cả, bởi đó là Quy Luật của Cuộc Sống. Chúng ta không nên sống vì quá khứ, mà bỏ đi bao điều tốt đẹp do tương lai mang tới, phải không anh?

Tuổi trẻ là những đóa hoa

Tuổi trẻ là những đóa hoa

Chúng ta thường lo lắng về việc liệu mình có chọn đúng con đường hay không, liệu những quyết định hôm nay có dẫn đến thành công trong tương lai. Nhưng sự thật là không ai có thể biết chắc chắn về điều đó. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sống hết mình cho hiện tại, theo đuổi đam mê và không ngừng học hỏi từ những thất bại.

back to top