Cậu là một phần thanh xuân của tôi
2023-04-22 01:30
Tác giả:
Yên Nhi
blogradio.vn - Tôi thầm cảm ơn vũ trụ này đã tạo cơ hội cho chúng tôi gặp nhau để những tháng ngày cuối tại Hà Nội của tôi thêm phần rực rỡ và đáng nhớ hơn, cảm ơn cậu vì khi tôi mệt mỏi nhất cậu đã xuất hiện, tiếp thêm sức mạnh để tôi vượt qua tất cả. Những ánh đèn dần tắt, thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ, từ từ nhắm mắt lại và mong những giấc mơ đẹp tối nay sẽ có cậu - hoàng tử nhỏ của tôi.
***
Trời đã bắt đầu vào đông với những cơn gió lạnh thổi từng cơn,cái lạnh có thể diễn tả qua hành động tôi phà hơi thở của mình vào không khí, khói dần hiện ra, nhìn khá thú vị. Mùa đông năm nay đối với tôi thật đặc biệt – mùa đông cuối cùng tôi ở Hà Nội, nhanh thật đấy, vậy mà đã 4 năm trôi qua rồi, nghĩ lại việc mình chọn một ngôi trường ở Hà Nội để theo học quả không hối hận chút nào.
- Thảo, em đang suy nghĩ gì mà mặt đăm chiêu thế?
- À, không có gì đâu ạ, mà chị đi đâu đấy Phương?
- Chị đi tập thể dục cùng chị Trang đây, tối nay ăn gì thì ăn đi nha chứ chị thấy dạo này thân hình mũm mỉm quá nên chắc chị không ăn đâu.
Chị Phương nhanh chóng đeo đôi giày đã được xếp gọn gàng trên kệ rồi bước ra cửa với vài động tác nhẹ nhàng cho cơ thế nóng lên “ Hôm nay lạnh quá, thôi chị đi đây”
“Vâng ạ, chào chị nha” tôi vui vẻ đáp lại.
Đứng dậy, ra lấy điện thoại ở chỗ cắm sạc, rồi mở wifi lên thì tin nhắn hiện ra, là An – cậu em thua tôi hai tuổi, chàng trai với nước da trắng và nụ cười tỏa nắng, nhìn có vẻ rất lạnh lùng, ít nói và sống nội tâm, đó là những phỏng đoán của tôi về cậu ta trong lần gặp đầu tiên tại chỗ làm thêm. Nhưng dần dần khi tiếp xúc và chơi thân với nhau hơn thì tôi nhận ra mình đã phán đoán sai bét rồi, An là người quảng giao và hài hước lắm, tôi hay trêu cậu ta là “lạnh lùng với cả thế giới nhưng ấm áp với mình em à”, có lẽ vì như vậy mà An trở thành người đem cho tôi cảm giác thích một ai đó là như thế nào sau 23 năm tôi không màng ngó đến vấn đề yêu đương.
- Tôi đang ở Hà Nội rồi nè, tối nay đi ăn ngô nướng không?
- Ok, đi luôn, mà mấy giờ đi ông nhỉ?
- 20 giờ 30 nha, tôi qua đón bà đi.
Mặc dù như đề cập ở trên là An thua tuổi tôi nhưng chả hiểu sao dần dần cách xưng hô của chúng tôi bắt đầu chuyển sang chế độ “ bằng vai phải lứa” từ khi nào không hay biết nhưng như vậy chúng tôi lại cảm thấy thoải mái về điều đó.
Trời lành lạnh như này rất thích hợp để đi ăn ngô nướng rồi, đã thế lại đi cùng với người mình thích nữa thì còn gì bằng. Không biết chúng tôi phát sinh tình cảm với nhau từ khi nào, có lẽ là qua những hành động nhỏ như An mua tặng tôi những hộp sữa milo vì biết tôi thích uống loại sữa đó, hay những buổi đi làm mà không có xe thì An sẽ đèo tôi về, mặc dù cậu ta hôm đó làm nguyên ngày nhưng biết là chỉ mang một chiếc mũ bảo hiểm nên trưa đã phải túc tắc chạy về lấy để chiều tôi có mũ đội. Hoặc những lúc ngồi làm cùng nhau bá vai bóp cổ rồi cười nghệch ra mà không thèm để ý những người xung quanh. Những khoảnh khắc đó đối với tôi thật sự đều đáng nhớ và rồi vô tình tôi cảm nhận trái tim mình đã bắt đầu loạn nhịp, trong tâm trí đã biết vấn vương một bóng hình mang tên cậu ấy.
Gần tới giờ hẹn, tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi, không quên xịt một chút Body mist hương Candy để bản thân trở nên tự tin và ngọt ngào hơn, lượn qua lượn lại mấy vòng quanh phòng, ngắm nghía bản thân trong gương tự cảm thấy mình hôm nay thật xinh đẹp và đáng yêu làm sao, điện thoại rung lên: “ A, là An gọi”
- Alo, giờ tôi xuống liền, chờ chút nha.
- Xuống đi bà, tôi đang đứng trước cửa rồi nè, giọng của cậu ta nghe qua điện thoại thật sự rất trầm và ấm luôn. Tôi nhanh chóng bấm thang máy và đi xuống, thấy tôi vừa mở cửa thì An đã kịp nở nụ cười để thay lời chào, vẫn là mùi hương thân thuộc đó.
Tôi không biết An dùng loại nước hoa gì vì ngại không dám hỏi nhưng mùi hương rất nhẹ nhàng và dễ chịu, chỉ cần nghe thấy mùi này là tôi cũng đủ biết An xuất hiện. Ngồi đằng sau tựa nhẹ chiếc cằm lên vai của cậu ta, một phần là để nghe rõ cậu chuyện mà An đang kể, một phần là để tôi cảm nhận mình được bé lại, để thấy đang có người chở che, bao bọc tôi vậy.
- Ở đầu ngõ có chỗ ăn ngô nướng nhìn ngon lắm đó ông.
Tôi gợi ý cho An.
- Không ăn chỗ đó đâu, mình đi dạo dạo rồi thấy chỗ nào bán ngô nướng ngồi vỉa hè thì mình táp vô nhé.
- Ok, nhất trí luôn.
Vừa đi chúng tôi vừa kể cho nhau nghe mình đã làm những gì trong ngày hôm nay, đúng là nói chuyện với người mình thích thì không bao giờ thấy chán cả, hai đứa cứ tía lia cái miệng không ngừng. Mãi nói chuyện và tôi cũng không chú ý đến đường luôn, đến lúc ngờ ngợ ra “Đây là đường đi lên Hồ Tây mà nhỉ” tôi thắc mắc, “Ừ, đúng rồi, tôi đang chở bà lên Hồ Tây mà” tôi cười mỉm trong sự thích thú.
Chuyện là cách đó gần một tuần thì chúng tôi nhắn tin cho nhau, trong câu chuyện, tôi có đề cập đến việc mình thích đi Hồ Tây bởi vì dạo này áp lực học tập và công việc khiến tôi khá stress, muốn đi đâu đó để giải tỏa tâm trạng, nhưng cậu ta nhắn lại cho tôi một câu là “Lên Hồ Tây thì có mà đốt xăng à”, tôi có hơi hụt hẫng một chút nhưng cũng kệ vì chúng tôi đã là gì của nhau đâu mà có quyền đòi hỏi. Và rồi hôm nay, sau khi từ nhà lên Hà Nội, cậu ta đã chở tôi đi nhưng lấy cái cớ là đi ăn ngô nướng, tôi tưởng con người phũ phàng đó chả để tâm đâu nhưng ngẫm lại thì thấy An chú ý từng điều nhỏ từ tôi.
Chúng tôi đã lượn nguyên một vòng hồ, tôi nghe nói “Nếu cùng người mình thích đi hết 1 vòng Hồ Tây thì cặp đôi đó sẽ mãi hạnh phúc bên nhau” tôi cũng hi vọng là như vậy. Cả buổi tối hôm đó không có trái ngô nướng nào mà chỉ có hai người ríu rít trên chiếc xe máy đi dạo dưới ánh đèn đường lấp lánh của thủ đô. Càng về khuya thì trời càng lạnh, tôi bắt đầu có một chút co ro.
- Thấy lạnh rồi à, thế sau có muốn đi lên Hồ Tây nữa không?
An nói với giọng điệu có chút cà khịa.
- Có chứ, ngồi đằng sau được ông chắn gió cho thì sợ gì không đi nhỉ, tôi nhanh trí đáp lại rồi cả hai cười phá lên. Tôi chỉ mong khoảnh khắc đó được dừng lại và lấy hết dũng khí ôm chầm lấy cậu ấy nhưng làm sao để ngăn được lý trí luôn bảo rằng: “ đừng làm vậy, mày không muốn yêu xa nên đừng để nảy sinh tình cảm tại thời điểm này ” vì chỉ còn hơn 1 tháng nữa thôi, khi mùa xuân kia đến thì tôi sẽ đi đến một nơi khác, nơi đó không phải là thủ đô nữa và nơi đó cũng không còn được thấy cậu – An à. Về đến nhà thì cũng gần 23h, dừng xe ngay trước cửa, chúng tôi chào tạm biệt nhau và không quên dặn An về cẩn thận, đến nhà thì báo tin cho tôi biết. Nằm trên giường, tôi vẫn chưa thấy tin nhắn từ An mà 20p đã trôi qua, tôi chủ động nhắn trước hỏi cậu đã về đến nhà chưa, 1p sau thấy chấm xanh trên nick cậu hoạt động và tin nhắn được gửi đến “ Rồi nha” thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm và yên tâm được.
- Hôm nay chưa ăn được ngô nướng nên bù vào bữa khác đi nha.
- Rồi rồi, mà hôm nay đi vui quá ông ha.
- Vui là được rồi, thôi ngủ đi chứ mai mắt lại thâm như gấu trúc bây giờ”.
Tôi là tuýp người không thích nói chuyện mà văn vẻ quá nhiều, dù nội dung câu từ có hơi thô và thẳng nhưng đều mang đến cho tôi cảm giác mình là người quan trọng đối với họ, chả ai lại dành thời gian cho những người mà họ không quan tâm cả, đúng không nào. Mối quan hệ giữa tôi và An hiện đang ở giai đoạn mập mờ, tôi đoán thế, nhưng tôi cũng không mong chờ nhận được lời tỏ tình từ cậu ấy, vì cả hai đều biết hiện tại như vậy là đã đủ tốt rồi.
Tôi dần chìm vào giấc ngủ với những cảm xúc hạnh phúc khó tả, những cảm xúc tôi chưa từng được trải qua. Tôi thầm cảm ơn vũ trụ này đã tạo cơ hội cho chúng tôi gặp nhau để những tháng ngày cuối tại Hà Nội của tôi thêm phần rực rỡ và đáng nhớ hơn, cảm ơn cậu vì khi tôi mệt mỏi nhất cậu đã xuất hiện, tiếp thêm sức mạnh để tôi vượt qua tất cả. Những ánh đèn dần tắt, thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ, từ từ nhắm mắt lại và mong những giấc mơ đẹp tối nay sẽ có cậu - hoàng tử nhỏ của tôi.
© Yên Nhi - blogradio.vn
Xem thêm: Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…







