Cậu là mối tình đầu
2021-11-11 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi lại thoải mái cười nói vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra. Không phải vì tôi không đau lòng, mà là bản thân tôi đã nhận ra nhận ra “Người đi cùng bạn ở năm 17 tuổi, sẽ không thể cùng bạn đi đến cuối cuộc đời’.
***
Tựa như một thứ mật ngọt, tình yêu làm say mê lòng người, đưa ta vào thế giới của những vẻ đẹp kỳ ảo. Tôi đã được trải nghiệm thứ mật ngọt ấy vào khoảng thời gian học trò của mình, một mối tình kéo dài 3 năm để lại biết bao cảm xúc, vui có, buồn có, hân hoan có và dĩ nhiên cả thất vọng. Người ta vẫn thường bảo “Tình yêu tuổi học trò là những mối tình đẹp nhất và sẽ đọng mãi trong ta”. Chúng tựa như những cơn mưa rào lướt qua giữa mùa hạ, tưới mát cho tâm hồn nhưng cũng ra đi thật vội vã để lại bao luyến tiếc. Với tôi mối tình ấy là một kí ức, một kỉ niệm tôi sẽ chôn sâu vào trong góc khuất của trái tim mình.
Mùa hè là thời gian cho bắt đầu cho những mối tình mơ mộng, hồn nhiên tuổi học trò. Cũng như thế, mối tình của tôi chớm nở vào khoảng độ cuối mùa hè, khi tôi vừa bước vào lớp 9, vẫn còn sự hồn nhiên nhưng cũng dần trưởng thành.
Khi ấy, tôi mới được trải nghiệm thế nào là tình yêu tuổi học trò, một hương vị tình yêu không bị bủa vây bởi những gánh nặng về vật chất, về tương lai sau này. Tôi và anh từ một người bạn cùng lớp, đến bạn bàn bên và rồi trở thành một cặp của nhau theo một lẽ thường tình.
Tình yêu mang màu của nắng và mùi hương trang giấy trắng của sách vở. Những mối tình thuở ấy bình yên và ngây thơ đến lạ thường. Chúng tôi quen nhau trong sự ủng hộ và ngưỡng mộ của bạn bè, ngày ngày cùng nhau đến lớp làm bài, luyện đề, tối về lại gọi điện thoại cho nhau đến khi nào ngủ thiếp đi. Tình yêu thời còn gà bông, gặp trên lớp thôi sao đủ để chúng tôi thôi nhớ nhung về nhau được chứ.
Dần dần bên cạnh nhau được 1 tháng, 2 tháng, không ngờ lại có thể đi cùng nhau đến 3 năm hơn. Cũng như bao người, tôi và anh quen nhau trong sự lén lút, không dám bày tỏ với bố mẹ, tôi nghĩ ắt hẳn cũng có nhiều người giống chúng tôi, thời học sinh là vậy đấy, quen nhau trong sự giấu diếm tuy vậy mà lại vui.
Một ngày nọ, tôi loáng thoáng nghe được “Người đi cùng bạn năm 17 tuổi sẽ không cùng bạn đi đến cuối con đường”. Lúc đó tôi bật cười và nói với anh rằng “Chúng ta sẽ không thế đâu, nhất định là vậy!” rồi cả hai cùng bật cười, nhưng tôi thấy được sự kiên định trong ánh mắt anh. Cùng nhau trải qua những ngày tháng tay nắm tay đi đến lớp rồi lại cùng nhau ra về, cả hai đồng hành cùng nhau từ những việc ở trường đến những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Rồi một ngày anh nói với tôi, anh phải chuyển trường để thuận tiện hơn cho công việc của bố mẹ. Dù lúc ấy tuy trong lòng có hơi buồn nhưng khi đối diện với anh, tôi vẫn mỉm cười vì tôi tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, mặc dù non trẻ nhưng ắt hẳn sẽ bền chặt. Trong đầu tôi lúc ấy đã vô cùng tự tin vì nghĩ rằng “Cùng một thành phố lẽ nào không thể bên nhau”.
Sau này, khi anh đã chuyển trường, thời gian đầu chúng tôi đã rất hào hứng vì mỗi người sinh hoạt ở một môi trường khác nhau, sẽ có rất nhiều điều mới lạ để kể nhau nghe và bên cạnh đó, chúng tôi có thể tự tin chứng minh với bạn bè rằng yêu xa cũng không khó khăn như những gì họ vẫn tưởng.
Vào những ngày cuối tuần, cả hai sẽ có những buổi hẹn xem phim hay chỉ đơn giản đi dạo loanh quanh đâu đó trên những con phố Sài Gòn nhộn nhịp, hòa mình vào dòng người tấp nập và cảm thấy thật may mắn khi ta có nhau. Khi yêu nhau, những điều đơn giản cũng trở nên ngọt ngào và tôi cũng thế, được gặp anh, đi dạo cùng anh khiến tôi có thể trút hết những phiền muộn, âu lo mà mình luôn cất giữ trong lòng.
Khoảng thời gian sau đó, tối đến chúng tôi vẫn có những cuộc gọi để cùng nhau làm bài, cùng nhau chia sẻ nhưng thời gian cả hai im lặng tăng nhiều hơn so với dạo trước. Cho đến một ngày, chúng tôi cãi nhau. Từ những việc nhỏ nhặt cũng khiến tôi bực bội và tần suất cãi vã, to tiếng với nhau cũng tăng lên và cuối cùng tôi chọn cách im lặng. Chính bản thân tôi không muốn nói thêm nhiều lời hơn nữa và tôi đã trốn tránh.
Cả hai cứ thế trải qua những ngày giữ im lặng không liên lạc với nhau. Dạo đầu, tôi cũng rất khó khăn để thích nghi với điều đó. Chúng tôi không thể gặp nhau nhiều nên việc gọi điện thoại mỗi ngày như một thói quen và việc gì đã thành thói quen thì đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được. Thế nhưng, lúc ấy tôi cảm thấy mình may mắn vì xung quanh tôi có rất nhiều bạn bè, ngày ngày cứ thế vui đùa nên về sau tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến việc đó nữa.
Những điều ấy tôi cũng chẳng tâm sự với ai, cứ thế giữ trong lòng chỉ vì tôi nghĩ mọi thứ rồi cũng sẽ trở về quỹ đạo của nó. Cứ thế tôi vẫn vui đùa cùng lũ bạn, vẫn lên lớp học rồi lại về nhà như bao ngày khác. Chẳng ai phát hiện ra được sự bất thường của tôi, ngoài mặt tôi vẫn rất vui vẻ nhưng đêm đến, tôi lại tự hỏi bản thân mình liệu khi ấy mình đã hành xử đúng hay sai?
Cho đến ngày chúng tôi liên lạc với nhau, sau ngần ấy thời gian không gặp. Khi ấy, tôi mới chợt nhận ra đã lâu như vậy rồi chúng tôi không ngồi lại nói chuyện với nhau. Khi thấy nhau qua màn hình điện thoại, tôi vẫn rất vui vẻ cười nói với anh, tôi nghĩ mọi thứ nhất định sẽ ổn dù trong đầu lúc ấy có biết bao nhiêu hoảng loạn. Nhưng đối diện với sự hào hứng của tôi, anh lại im lặng đến lạ. Lúc ấy tôi chợt ngỡ ngàng, dáng vẻ đó của anh mang đến cho tôi cảm giác xa lạ và bất an.
Chúng tôi đối diện nhau qua màn hình điện thoại nhưng bầu không khí lúc ấy tưởng chừng như có thể dìm chết tôi trong sự ngột ngạt bất cứ lúc nào. Câu đầu tiên anh nói không phải là những lời hỏi han hay những câu nói ngọt ngào mà tôi vẫn tưởng.
“Anh xin lỗi!”, đây mới là lời mở đầu của anh. Tôi không nhớ gương mặt của mình lúc đó trông khó coi như thế nào, nhưng tôi nhớ kĩ ánh mắt bình thản của anh sau câu nói ấy. Anh xin lỗi tôi vì rất nhiều thứ, xin lỗi vì đã không thể giữ được lời hứa với tôi và sau cùng của tất cả, anh xin lỗi vì không thể cùng tôi đi tiếp.
Tối ngày hôm đó tôi đã khóc, tôi đã khóc rất nhiều và cũng như thế, mối tình thời hoa đỏ của tôi đã khép lại như vậy đấy. Một mối tình không quá dài nhưng cũng không quá vội vã, nó đủ để cho tôi nhận ra vẻ đẹp chân chất, mộc mạc nhất của tình yêu lứa tuổi học trò, những vẻ đẹp vô cùng huyền ảo và lung linh.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi lại thoải mái cười nói vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra. Không phải vì tôi không đau lòng, mà là bản thân tôi đã nhận ra nhận ra “Người đi cùng bạn ở năm 17 tuổi, sẽ không thể cùng bạn đi đến cuối cuộc đời’.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Đó là một người mà tôi đã từng rất thương | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu