Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu là mối tình đầu

2021-11-11 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi lại thoải mái cười nói vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra. Không phải vì tôi không đau lòng, mà là bản thân tôi đã nhận ra nhận ra “Người đi cùng bạn ở năm 17 tuổi, sẽ không thể cùng bạn đi đến cuối cuộc đời’.

***

Tựa như một thứ mật ngọt, tình yêu làm say mê lòng người, đưa ta vào thế giới của những vẻ đẹp kỳ ảo. Tôi đã được trải nghiệm thứ mật ngọt ấy vào khoảng thời gian học trò của mình, một mối tình kéo dài 3 năm để lại biết bao cảm xúc, vui có, buồn có, hân hoan có và dĩ nhiên cả thất vọng. Người ta vẫn thường bảo “Tình yêu tuổi học trò là những mối tình đẹp nhất và sẽ đọng mãi trong ta”. Chúng tựa như những cơn mưa rào lướt qua giữa mùa hạ, tưới mát cho tâm hồn nhưng cũng ra đi thật vội vã để lại bao luyến tiếc. Với tôi mối tình ấy là một kí ức, một kỉ niệm tôi sẽ chôn sâu vào trong góc khuất của trái tim mình.

Mùa hè là thời gian cho bắt đầu cho những mối tình mơ mộng, hồn nhiên tuổi học trò. Cũng như thế, mối tình của tôi chớm nở vào khoảng độ cuối mùa hè, khi tôi vừa bước vào lớp 9, vẫn còn sự hồn nhiên nhưng cũng dần trưởng thành. 

Khi ấy, tôi mới được trải nghiệm thế nào là tình yêu tuổi học trò, một hương vị tình yêu không bị bủa vây bởi những gánh nặng về vật chất, về tương lai sau này. Tôi và anh từ một người bạn cùng lớp, đến bạn bàn bên và rồi trở thành một cặp của nhau theo một lẽ thường tình.

Tình yêu mang màu của nắng và mùi hương trang giấy trắng của sách vở. Những mối tình thuở ấy bình yên và ngây thơ đến lạ thường. Chúng tôi quen nhau trong sự ủng hộ và ngưỡng mộ của bạn bè, ngày ngày cùng nhau đến lớp làm bài, luyện đề, tối về lại gọi điện thoại cho nhau đến khi nào ngủ thiếp đi. Tình yêu thời còn gà bông, gặp trên lớp thôi sao đủ để chúng tôi thôi nhớ nhung về nhau được chứ.

em_4

Dần dần bên cạnh nhau được 1 tháng, 2 tháng, không ngờ lại có thể đi cùng nhau đến 3 năm hơn. Cũng như bao người, tôi và anh quen nhau trong sự lén lút, không dám bày tỏ với bố mẹ, tôi nghĩ ắt hẳn cũng có nhiều người giống chúng tôi, thời học sinh là vậy đấy, quen nhau trong sự giấu diếm tuy vậy mà lại vui.

Một ngày nọ, tôi loáng thoáng nghe được “Người đi cùng bạn năm 17 tuổi sẽ không cùng bạn đi đến cuối con đường”. Lúc đó tôi bật cười và nói với anh rằng “Chúng ta sẽ không thế đâu, nhất định là vậy!” rồi cả hai cùng bật cười, nhưng tôi thấy được sự kiên định trong ánh mắt anh. Cùng nhau trải qua những ngày tháng tay nắm tay đi đến lớp rồi lại cùng nhau ra về, cả hai đồng hành cùng nhau từ những việc ở trường đến những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Rồi một ngày anh nói với tôi, anh phải chuyển trường để thuận tiện hơn cho công việc của bố mẹ. Dù lúc ấy tuy trong lòng có hơi buồn nhưng khi đối diện với anh, tôi vẫn mỉm cười vì tôi tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, mặc dù non trẻ nhưng ắt hẳn sẽ bền chặt. Trong đầu tôi lúc ấy đã vô cùng tự tin vì nghĩ rằng “Cùng một thành phố lẽ nào không thể bên nhau”.

Sau này, khi anh đã chuyển trường, thời gian đầu chúng tôi đã rất hào hứng vì mỗi người sinh hoạt ở một môi trường khác nhau, sẽ có rất nhiều điều mới lạ để kể nhau nghe và bên cạnh đó, chúng tôi có thể tự tin chứng minh với bạn bè rằng yêu xa cũng không khó khăn như những gì họ vẫn tưởng. 

Vào những ngày cuối tuần, cả hai sẽ có những buổi hẹn xem phim hay chỉ đơn giản đi dạo loanh quanh đâu đó trên những con phố Sài Gòn nhộn nhịp, hòa mình vào dòng người tấp nập và cảm thấy thật may mắn khi ta có nhau. Khi yêu nhau, những điều đơn giản cũng trở nên ngọt ngào và tôi cũng thế, được gặp anh, đi dạo cùng anh khiến tôi có thể trút hết những phiền muộn, âu lo mà mình luôn cất giữ trong lòng.

Khoảng thời gian sau đó, tối đến chúng tôi vẫn có những cuộc gọi để cùng nhau làm bài, cùng nhau chia sẻ nhưng thời gian cả hai im lặng tăng nhiều hơn so với dạo trước. Cho đến một ngày, chúng tôi cãi nhau. Từ những việc nhỏ nhặt cũng khiến tôi bực bội và tần suất cãi vã, to tiếng với nhau cũng tăng lên và cuối cùng tôi chọn cách im lặng. Chính bản thân tôi không muốn nói thêm nhiều lời hơn nữa và tôi đã trốn tránh.

êm_5

Cả hai cứ thế trải qua những ngày giữ im lặng không liên lạc với nhau. Dạo đầu, tôi cũng rất khó khăn để thích nghi với điều đó. Chúng tôi không thể gặp nhau nhiều nên việc gọi điện thoại mỗi ngày như một thói quen và việc gì đã thành thói quen thì đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được. Thế nhưng, lúc ấy tôi cảm thấy mình may mắn vì xung quanh tôi có rất nhiều bạn bè, ngày ngày cứ thế vui đùa nên về sau tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến việc đó nữa. 

Những điều ấy tôi cũng chẳng tâm sự với ai, cứ thế giữ trong lòng chỉ vì tôi nghĩ mọi thứ rồi cũng sẽ trở về quỹ đạo của nó. Cứ thế tôi vẫn vui đùa cùng lũ bạn, vẫn lên lớp học rồi lại về nhà  như bao ngày khác. Chẳng ai phát hiện ra được sự bất thường của tôi, ngoài mặt tôi vẫn rất vui vẻ nhưng đêm đến, tôi lại tự hỏi bản thân mình liệu khi ấy mình đã hành xử đúng hay sai?

Cho đến ngày chúng tôi liên lạc với nhau, sau ngần ấy thời gian không gặp.  Khi ấy, tôi mới chợt nhận ra đã lâu như vậy rồi chúng tôi không ngồi lại nói chuyện với nhau. Khi thấy nhau qua màn hình điện thoại, tôi vẫn rất vui vẻ cười nói với anh, tôi nghĩ mọi thứ nhất định sẽ ổn dù trong đầu lúc ấy có biết bao nhiêu hoảng loạn. Nhưng đối diện với sự hào hứng của tôi, anh lại im lặng đến lạ. Lúc ấy tôi chợt ngỡ ngàng, dáng vẻ đó của anh mang đến cho tôi cảm giác xa lạ và bất an.

em_1

Chúng tôi đối diện nhau qua màn hình điện thoại nhưng bầu không khí lúc ấy tưởng chừng như có thể dìm chết tôi trong sự ngột ngạt bất cứ lúc nào. Câu đầu tiên anh nói không phải là những lời hỏi han hay những câu nói ngọt ngào mà tôi vẫn tưởng. 

“Anh xin lỗi!”, đây mới là lời mở đầu của anh. Tôi không nhớ gương mặt của mình lúc đó trông khó coi như thế nào, nhưng tôi nhớ kĩ ánh mắt bình thản của anh sau câu nói ấy. Anh xin lỗi tôi vì rất nhiều thứ, xin lỗi vì đã không thể giữ được lời hứa với tôi và sau cùng của tất cả, anh xin lỗi vì không thể cùng tôi đi tiếp.

Tối ngày hôm đó tôi đã khóc, tôi đã khóc rất nhiều và cũng như thế, mối tình thời hoa đỏ của tôi đã khép lại như vậy đấy. Một mối tình không quá dài nhưng cũng không quá vội vã, nó đủ để cho tôi nhận ra vẻ đẹp chân chất, mộc mạc nhất của tình yêu lứa tuổi học trò, những vẻ đẹp vô cùng huyền ảo và lung linh.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi lại thoải mái cười nói vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra. Không phải vì tôi không đau lòng, mà là bản thân tôi đã nhận ra nhận ra “Người đi cùng bạn ở năm 17 tuổi, sẽ không thể cùng bạn đi đến cuối cuộc đời’.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Đó là một người mà tôi đã từng rất thương | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

“Vẻ đẹp của thế giới, không nằm ở thế giới. Mà nó nằm ở cách nhìn của chính cậu”. Thế giới sẽ luôn đẹp khi ta biết cho đi và truyền những cảm hứng tích cực đến mọi người

Đứa con bất hiếu

Đứa con bất hiếu

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

"Tôi đã đọc rất nhiều sách về chứng lo âu và trầm cảm. Những cuốn sách này có đủ trình độ hơn tôi rất nhiều để giúp bạn vượt qua mọi khó khăn mà bạn đang gặp phải", Mark Manson.

Nụ hôn đắm đuối

Nụ hôn đắm đuối

Cô được thực sự sống là một con người, được tự do hít thở những tình cảm ban đầu của tình người, được có những người bạn, được cảm nhận sự an toàn và cả bình yên nữa. Anna thấy thật là may mắn và cả êm đềm nữa đã quay lại với cô đã chạm đến được cô, sau quá nhiều đau thương nhọc nhằn và cay đắng.

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Hạnh phúc đôi khi với trẻ con nó đơn giản, nhưng với người lớn, ngoài được những thời gian nghỉ là quý báu, thì còn lại đều đánh đổi bằng tiền bạc, thời gian để có được.

Em có biết

Em có biết

Anh đã yêu và hỏi nắng yêu anh Anh muốn xóa ký ức trong niềm xanh Để ao ước không đến tìm anh nữa

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

Ngay cả khi người yêu hoặc người bạn đời của bạn có vẻ trưởng thành về mặt cảm xúc, điều đó cũng chưa thể chứng minh được rằng họ là người đáng tin.

Ấu thơ tươi đẹp!

Ấu thơ tươi đẹp!

Mặc cho bạo chúa thời gian nhẫn tâm xóa nhòa mọi thứ, mặc cho tuổi tác ngày càng chồng chất thêm, tôi vẫn nhớ mãi bức tranh sống động ấy, dù nó luôn gợi lên một chút buồn, một chút nhớ thương về những mùa hoa tươi đẹp...

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

back to top