Cậu ấy của riêng tôi
2016-06-30 01:28
Tác giả:
Hè về, là khi ve râm ran trên cành lá, là khi phượng rực đỏ một góc trời, là khi bằng lăng tím trổ bông, đẹp dịu dàng mà man mác buồn thương, là giờ phút chia tay với mái trường thân thuộc, với bạn bè gắn bó suốt tuổi học trò mộng mơ, là khi xa nhưng tim vẫn nhớ mãi...
Ai cũng có một tuổi mười tám, đầy mộng mơ, nhiều hoài bão, ngập tràn chờ mong, hi vọng về tương lai, tuổi mười tám căng tràn sức sống, với trái tim luôn rộn rã nhịp yêu thương. Tôi mười tám, ngây thơ và khờ dại, tôi không biết con tim lỗi nhịp từ bao giờ, để rồi cứ mãi vấn vương...
Tôi của ngày ấy, cũng như bao đứa bạn cùng trang lứa, ngày ngày cắp sách đến trường, rồi quay cuồng với những lớp học thêm, với tập đề dày cộp, với những lo lắng năm cuối cấp. Chuyện bài vở, thi cử, chọn trường, chọn nghề cứ xoay mãi, xoay hoài trong tâm trí, khiến bất cứ ai cũng mệt mỏi. Mười tám tuổi, quá ít kinh nghiệm, quá non nớt, lại thiếu hẳn đam mê, tôi thấy mình nửa vời không hi vọng, tôi thậm chí chẳng biết mình phải chọn ngành gì, nghề nào cho đúng. Tôi học tàm tạm, không quá kém, nhưng cũng chẳng giỏi để không ngần ngại đăng kí bất kì trường nào, tôi cũng không thực sự thích một nghề gì, để có thể sống chết cố gắng theo đuổi. Ừ, tôi hoang mang. Tôi lo lắng. Tôi sợ nữa. Khi bạn đứng trước quá nhiều ngã rẽ của cuộc đời, bạn có quá nhiều sự chọn lựa nhưng lại không biết mình phải chọn gì, điều ấy sẽ khiến bạn sợ.
Hôm ấy, khi chiếc xe đạp điện bỗng nhiên dở chứng, sạc không vào, cũng không đi được nữa, mà lớp học thêm thì cách nhà những năm cây số, tôi đã tìm được cho mình một lí do để nghỉ học. Phải rồi, đôi khi ta cũng cần một lí do để tự thuyết phục bản thân tin vào điều mình sắp làm là đúng đắn. Nghỉ học, chì để ở nhà ngủ thì chẳng cần nghỉ làm gì nên tôi quyết định lôi con chiến mã từ thời Napoleon của mình ra, đạp xe đi vòng vòng trên phố. Nắng chiều đã nhạt bớt oi nồng, gió lại xào xạc qua hàng cây ven đường, một buổi chiều thật đẹp. Lang thang qua những dãy phố quen thuộc, chẳng để làm gì cả, ngắm người đi lại và nghĩ ngợi lung tung, đôi khi cũng thật tuyệt vời. Tôi rẽ vào một quán nhỏ gần quảng trường, gọi một ly chanh muối, rồi lại ngẩn ngơ ngắm nhìn xung quanh. Lâu lắm không đạp xe, thấy cũng là lạ chân.
Trên sân quảng trường, mọi người tíu tít đạp xích lô mini, đi xe đạp đôi, dắt díu nhau trượt patin, và cả những đứa trẻ ríu rít tô tượng. Giữa đám trẻ con lít nhít ấy, tôi nhận ra cậu ấy- một cậu bạn cùng lớp học thêm - một chàng trai cao đến một mét tám mươi, cũng đang chăm chú dùng cọ lông vẽ vời,thì hẳn là nổi bật. Chúng tôi cùng trường, nhưng khác lớp, và học chung một cô giáo dạy hóa nổi tiếng trong trường, thì cũng chẳng có gì là kì lạ. Cậu ấy luôn thuộc top học sinh cưng của cô, tức là gần như bài tập nào cũng làm được,lại luôn chăm chỉ làm đề về nhà, rồi đưa ra những câu hỏi hay ho không kém. Với tôi, cậu ấy thuộc nhóm "siêu nhân", tức là quá giỏi, và chẳng còn gì phải lo lắng về tương lại nữa. Có lẽ vì thế, tôi có thể nhớ mặt cậu ấy giữa hàng trăm con người của cái lớp học nóng bức lúc nào cũng chật chội, chen chúc. Cậu ấy chợt nhìn sang, và bắt gặp ánh mắt chưa kịp giấu giếm của tôi,nhoẻn cười:
- Ấy nhìn gì thế?
- Mình á? Chẳng gì cả, nhìn... cậu thôi.
Tôi cũng chẳng hiểu sao lúc ấy mình thốt lên cái câu "thật thà" đến thế, có lẽ là do nụ cười có sức lan tỏa quá lớn kia chăng?
- Tớ thì có gì mà nhìn, ấy muốn qua thử không? – cậu ấy huơ huơ bức tượng đang tô dở lên, vẫy vẫy với tôi
- Học sinh gương mẫu cũng bùng học à?
- Tớ có gương mẫu đâu. Nhưng đôi khi, cũng nên thay đổi thói quen một chút.
Tôi cũng không chắc vì đâu mà hôm ấy mình có thể nói chuyện nhanh đến thế, với một người bạn gần như là không quen.Cậu ấy cũng thích nói chuyện, những điều muôn thưở với một đứa học sinh năm cuối, chẳng đầu chẳng cuối, chẳng mấy nội dung. Thì ra, cậu ấy cũng không toàn năng như tôi tưởng, cậu ấy cũng phát khùng lên với mớ công thức hóa lằng nhằng, cũng quăng đề một xó khi gặp bài hóc búa, cũng loay hoay phân vân giữa những thứ mình thích và những thứ mình nên làm,nên chọn, cũng lo lắng vẩn vơ như tôi. Nhưng, sau những lo lắng ấy, cậu ấy vẫn tìm ra con đường để đi, cho riêng mình
-Tớ sẽ thi đại học dược, tớ muốn nghiên cứu những thứ thuốc mới, những thứ "thử thách" hơn. Còn ấy thì sao?
- Tớ không biết, tớ chẳng hiểu mình thích gì và muốn gì nữa.
- Đôi khi, ấy quá lo lắng đến việc chọn lựa, nên ấy quên mất bản thân mình muốn gì. Những lúc như thế, thì tốt nhất là ...đừng nên chọn gì cả. Ấy có thể dừng lại, và làm một điều "bất thường"...
- Như là bùng học á?
- Cũng có thể, nhưng không nên thử nhiều lắm, tất nhiên. Khi ấy chẳng nghĩ gì, chỉ làm thứ mình tự nhiên nghĩ ra, biết đâu ấy tìm được "đáp án" thì sao? Cứ thử như thế, biết đâu được ấy sẽ tìm ra những gì, còn hơn quẩn quanh rối rắm với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Ấy có thể vác cái xe đạp cũ đi lòng vòng, với một kẻ " dở hơi" không quen như tớ đây này, cũng đâu đến nỗi nào, nhỉ - Cậu ấy mỉm cười, một lần nữa khiến tim tôi bỗng nhiên lạc nhịp. Một cậu con trai với nụ cười tỏa nắng như thế, chỉ trong buổi chiều hôm nay đã mỉm cười với tôi hai lần, chân thành và đầy tin tưởng, ấm áp nhưng cũng rất kiên định, khiến tôi an tâm, và vui vẻ
- Phải rồi, có lẽ, tớ sẽ thử. Vì là đề nghị của ấy, nên ấy nhất định phải lãnh nhiệm vụ hộ tống đấy nhé!
- Nhất định rồi, chỉ cần ấy thích, hãy gọi tớ nhé!
- Ừ, nhất định...
Chúng tôi đã trở thành bạn, theo một cách rất tự nhiên như thế. Mối quan hệ ấy vừa đủ để tôi có người hỏi han mỗi khi gặp bài khó, để tôi có ai đó để thông báo khi cô giáo có việc cho nghỉ, để cùng tôi cố gắng chạy đua với thời gian ôn thi gấp rút, để tôi đi xem phim chiều thứ bảy không còn ngồi một mình, để tôi ngồi lẫn giữa đám trẻ con trên quảng trường tô tượng, hay chỉ để tôi vẩn vơ nhắn tin chúc ngủ ngon... Tôi không biết, tình bạn ấyliệu có thể kéo dài mãi, hay nó có thể tiến triển thêm, thành một thứ tình cảm đặc biệt khác, để chúng tôi trở thành những người " đặc biệt" của nhau hay không, nhưng tôi biết, chúng tôi đã có những kỉ niệm đẹp, đã có những phút giây hạnh phúc, vui vẻ và chân thành bên nhau, bao nhiêu ấy là đủ. Cậu ấy là ai, hãy cho tôi giữ một bí mật cho tôi tuổi mười tám, cho tôi của tuổi học trò mộng mơ say đắm, để cậu ấy trở thành kỉ niệm đẹp nhất những năm tháng cắp sách đến trường. Hãy cứ gọi cậu ấy là cậu ấy thôi bởi ai, cũng muốn có một "cậu ấy" cho riêng mình.
© Libra289 – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu