Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tớ muốn gọi cậu là Tri Kỷ

2016-06-07 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Ta biết, ta biết lúc đó mi thương ta, và ta cũng sợ nhất khi biết rằng hai đứa thương thật thương, nhưng có những điều không phải chỉ thương nhau là đủ. Ta lựa chọn Tình Bạn, giữa ta và mi, để trên đường đời ta đi có những lúc ta yếu lòng, ta còn có mi để tháo gỡ chiếc áo khoác mạnh mẽ, để còn ngồi với mi uống bia như hai thằng con trai. Ta có tàn nhẫn quá không?

***



Nghe bài hát Tri kỷ (Phan Mạnh Quỳnh)

Mình thiếu một chút bối rối để thành người yêu của nhau.
Mình thiếu khoảnh khắc say đắm để cùng hẹn ước với nhau.


Biết nói gì với mi nhỉ thằng bạn ngốc nghếch của ta. Tình bạn của hai đứa đã trải qua được 4 năm, chưa đủ để gọi là dài, nhưng đủ để ta gọi mi hai tiếng Tri Kỷ. Ta có nhiều bạn, nhưng chẳng mấy ai thân thiết đến mức để ta có thể gạt bỏ chiếc mặt nạ mạnh mẽ của mình, để ta thoải mái mà bộc lộ cái phần con nít của ta như với mi. Giờ mi sắp bước sang một giai đoạn mới, ta biết mi băn khoăn lắm. Ta trước giờ cũng chưa hề nói với mi lời ngọt ngào nào, thậm chí còn toàn dành cho mi những lời đanh đá thôi, nghĩ lại thấy sao áy náy ghê đó. Thôi, ta viết những lời này dành tặng mi, trước khi mi lên xe bông nha.

Ta nhớ lần mi nhận tháng lương đầu tiên, mi cầm trong tay số tiền lương công chức ít ỏi đó chạy xuống nhà ta hồ hởi hỏi:

“Mi muốn ta tặng mi cái chi?”

Thực sự lúc đó ta rất cảm động vì ta biết mi quan tâm đến ta nhưng ta không muốn mi nhìn thấy những rung cảm trong ta, ta liền giở giọng lạnh tanh:

“Đồ chíp.”

Trời ơi, sao nhìn mặt mi lúc đó dễ thương quá mà ta cố nhịn cười. Một thằng con trai 22 tuổi đời, cầm tháng lương đầu tiên hỏi đứa con gái về món quà chắc mi tưởng sẽ có câu trả lời lãng mạn, hoặc là cùng nhau đi ăn uống gì đó ấy hả? Nếu đơn giản như mi nghĩ thì đã không là ta rồi.

Mi nhăn mặt một lúc, rồi cuối cùng chở ta đi siêu thị, vào gian quần áo. Ta đứng giữa một giàn “khô mực”, lựa hết cái này đến cái kia từ đỏ xanh tím vàng đưa lên hạ xuống giả vờ ướm thử rồi hỏi mi có được không, mi đỏ mặt đứng nhìn, không lắc cũng không gật. Chị nhân viên siêu thị đứng cười, nói mi gật đi cho ta còn mua, hỏi ta là hai đứa yêu nhau vui nhỉ, ta quay lại ngó lơ mi:

“Dạ, em cho bạn em tập trước mai kia đối xử tốt với vợ thôi ạ”.

Trên đường về, trời mưa to, hai đứa đứng trú mưa bên vỉa hè, đèn đường vàng mờ. Lạnh. Ta ôm món quà mi tặng như sợ rơi mất, ta đứng co ro không dám nhìn mi. Hai đứa, mỗi đứa một dòng suy nghĩ, đứng bên hiên dưới ánh đèn lấp loáng nước chờ mưa tan. Trong khoảnh khắc đó ta biết mi thực sự là một đứa con trai rất tốt, rất quan tâm ta, nhưng ta cũng biết rằng ta không thể thương mi được. Giây phút đó, mắt ta đã nhòe đi, chẳng phải vì mưa.

Dù vậy cuộc đời đã hào phóng với ta
Dành tặng một người quá hiểu thấu trái tim.


Ta nhớ có lần ta đi uống cà phê cùng anh bạn, dừng lại đỗ xe thấy xe mi dựng ở đó rồi, trên xe còn có mũ bảo hiểm của con gái. Ta biết mi đang đi chơi với người yêu. Bước vào quán cà phê chọn bàn mà mắt ta cứ tìm bàn mi ngồi, rồi chọn góc gần mi nhất, khuất nhất chỉ để lắng nghe câu chuyện của mi và cô bạn kia. Vậy là cả buổi ta chỉ để tâm đến mi, chẳng biết mình nói chuyện gì với anh bạn đi cùng. Trên đường về, ta nhận ra ta cũng đã quan tâm mi nhiều như mi quan tâm ta vậy. Nhưng ta muốn mi làm bạn thân của ta, muốn ở bên mi ta được bộc lộ chính mình chứ không phải e lệ như một đứa con gái đứng trước người mình yêu. Ta đã từ chối lời tỏ tình của anh bạn, chỉ đơn giản ta biết anh ấy không hề hiểu ta như mi.

Tớ muốn gọi cậu là Tri Kỷ

Mấy tháng sau đó, hai đứa lảng tránh nhau. Và rồi một buổi chiều mi hẹn ta uống cà phê chỉ để ngồi tám mấy chuyện vu vơ, nhưng ta biết, mi cũng đã chia tay cô bé kia. Hai đứa tại sao lại ngốc đến vậy cơ chứ? Chỉ đi song song bên nhau, chỉ quan tâm lặng thầm nhau mà chưa bao giờ dám nhìn vào mắt nhau để nói rõ lòng mình.

Có một lần, ta nhớ mi đã say rồi chạy xuống nhà ta, nhưng chỉ ngồi nhìn ta thôi. Ta thì tất nhiên vẫn trêu mi, vẫn tưng tửng. Mẹ ta hiểu ý mi, nên muốn cho mi thấy cái phần mong manh của ta hay sao đó, lại bảo “Nó mới viết bài được in sách kìa”. Trời ơi, ta có bao giờ muốn cho mi biết cái con người mơ mộng đó của ta đâu cơ chứ?

Mi cầm cuốn sách “Tớ đã từng thích cậu như thế đấy” lên, nhìn nhìn tìm tên ta hỏi ủa mi nằm chỗ nào. Mẹ lại bảo con phải tìm Lâm Hạ ấy. Nhìn dáng mi dò từng cái tên, lần đầu tiên mi biết ta không chỉ là con bé tinh nghịch, ngang bướng trước mi. Mi chỉ vào tên truyện, chỉ vào những dòng chữ trong sách rồi hỏi ta đầy vẻ nghi ngờ:

“Có thiệt không ri, có thiệt là mi viết không hở Ngân?”

Cái âm giọng Quảng Nam rất dễ thương, ta ngồi cười bảo không phải, con nhỏ nào đó chứ ta biết chi văn chương mờ viết.

Mi ngơ ngác, quay sang nói chuyện với mẹ ta rằng con tưởng hắn tưng tửng thôi chớ, ai ngờ cũng dịu dàng rứa. Ta biết, ta biết lúc đó mi thương ta, và ta cũng sợ nhất khi biết rằng hai đứa thương thật thương, nhưng có những điều không phải chỉ thương nhau là đủ. Ta lựa chọn Tình Bạn, giữa ta và mi, để trên đường đời ta đi có những lúc ta yếu lòng, ta còn có mi để tháo gỡ chiếc áo khoác mạnh mẽ, để còn ngồi với mi uống bia như hai thằng con trai. Ta có tàn nhẫn quá không?

Hôm trước khi ta gặp tai nạn, mi có hẹn gặp ta. Mi nói hãy đi cùng đoạn đường này với mi, một lần, rồi mi sẽ xin phép mẹ. Ta biết mi quá hiểu ta để tỏ tình bằng những lời ngon ngọt hay những món quà đắt tiền. Ta biết mi cũng đang đánh cược một lần để bước qua ranh giới của tình bạn. Nhưng giây phút đó, ta lắc đầu và quay lưng về phía mi, ta chọn cho mình con đường riêng để giữ cho ta một người tri kỷ. Ta biết, mi đứng đó nhìn phía lưng ta, ta hiểu cảm giác đó nhiều lắm. Nhưng có những ranh giới chúng ta không thể bước qua, ta xin lỗi mi, thật nhiều.

Ta nằm viện, mi vội vàng lên thăm, dẫn theo một cô bé xinh xắn giới thiệu là người yêu mi. Ta rất vui vì biết mi đã tìm được người đi cùng mi suốt quãng đời còn lại, chỉ hơi chạnh lòng rằng có thể những lúc muốn tìm một thằng bạn ngồi tám chuyện vu vơ, thì chắc sẽ không gọi điện thoại cho mi được nữa rồi.

Ta cảm ơn cuộc đời, vì đã cho ta gặp một thằng bạn dễ thương như mi. Sống thiệt là vui nha, ta ít khi gọi ai là bạn thân hay tri kỷ lắm đó. Vẫn là đôi bạn đi song song bên đời nhau như những phút ban đầu nha.

Ta tin mi, thằng bạn tri kỷ của ta, vì đơn giản mi là người luôn làm ta cười thôi.

Tri kỷ, để ta đặt hết niềm tin không hoài nghi.
Và sống thật với bản thân mọi phút giây
Luôn bên nhau lắng nghe
Tri kỷ, để không phải như tình yêu sẽ biệt ly
Chẳng bao giờ khiến người kia lệ úa mi
Ta vui khi giữ nhau yên bình, nơi mình…mãi thôi…


© Lâm Hạ - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top