Tớ muốn gọi cậu là Tri Kỷ
2016-06-07 01:29
Tác giả:
Nghe bài hát Tri kỷ (Phan Mạnh Quỳnh)
Mình thiếu một chút bối rối để thành người yêu của nhau.
Mình thiếu khoảnh khắc say đắm để cùng hẹn ước với nhau.
Biết nói gì với mi nhỉ thằng bạn ngốc nghếch của ta. Tình bạn của hai đứa đã trải qua được 4 năm, chưa đủ để gọi là dài, nhưng đủ để ta gọi mi hai tiếng Tri Kỷ. Ta có nhiều bạn, nhưng chẳng mấy ai thân thiết đến mức để ta có thể gạt bỏ chiếc mặt nạ mạnh mẽ của mình, để ta thoải mái mà bộc lộ cái phần con nít của ta như với mi. Giờ mi sắp bước sang một giai đoạn mới, ta biết mi băn khoăn lắm. Ta trước giờ cũng chưa hề nói với mi lời ngọt ngào nào, thậm chí còn toàn dành cho mi những lời đanh đá thôi, nghĩ lại thấy sao áy náy ghê đó. Thôi, ta viết những lời này dành tặng mi, trước khi mi lên xe bông nha.
Ta nhớ lần mi nhận tháng lương đầu tiên, mi cầm trong tay số tiền lương công chức ít ỏi đó chạy xuống nhà ta hồ hởi hỏi:
“Mi muốn ta tặng mi cái chi?”
Thực sự lúc đó ta rất cảm động vì ta biết mi quan tâm đến ta nhưng ta không muốn mi nhìn thấy những rung cảm trong ta, ta liền giở giọng lạnh tanh:
“Đồ chíp.”
Trời ơi, sao nhìn mặt mi lúc đó dễ thương quá mà ta cố nhịn cười. Một thằng con trai 22 tuổi đời, cầm tháng lương đầu tiên hỏi đứa con gái về món quà chắc mi tưởng sẽ có câu trả lời lãng mạn, hoặc là cùng nhau đi ăn uống gì đó ấy hả? Nếu đơn giản như mi nghĩ thì đã không là ta rồi.
Mi nhăn mặt một lúc, rồi cuối cùng chở ta đi siêu thị, vào gian quần áo. Ta đứng giữa một giàn “khô mực”, lựa hết cái này đến cái kia từ đỏ xanh tím vàng đưa lên hạ xuống giả vờ ướm thử rồi hỏi mi có được không, mi đỏ mặt đứng nhìn, không lắc cũng không gật. Chị nhân viên siêu thị đứng cười, nói mi gật đi cho ta còn mua, hỏi ta là hai đứa yêu nhau vui nhỉ, ta quay lại ngó lơ mi:
“Dạ, em cho bạn em tập trước mai kia đối xử tốt với vợ thôi ạ”.
Trên đường về, trời mưa to, hai đứa đứng trú mưa bên vỉa hè, đèn đường vàng mờ. Lạnh. Ta ôm món quà mi tặng như sợ rơi mất, ta đứng co ro không dám nhìn mi. Hai đứa, mỗi đứa một dòng suy nghĩ, đứng bên hiên dưới ánh đèn lấp loáng nước chờ mưa tan. Trong khoảnh khắc đó ta biết mi thực sự là một đứa con trai rất tốt, rất quan tâm ta, nhưng ta cũng biết rằng ta không thể thương mi được. Giây phút đó, mắt ta đã nhòe đi, chẳng phải vì mưa.
Dù vậy cuộc đời đã hào phóng với ta
Dành tặng một người quá hiểu thấu trái tim.
Ta nhớ có lần ta đi uống cà phê cùng anh bạn, dừng lại đỗ xe thấy xe mi dựng ở đó rồi, trên xe còn có mũ bảo hiểm của con gái. Ta biết mi đang đi chơi với người yêu. Bước vào quán cà phê chọn bàn mà mắt ta cứ tìm bàn mi ngồi, rồi chọn góc gần mi nhất, khuất nhất chỉ để lắng nghe câu chuyện của mi và cô bạn kia. Vậy là cả buổi ta chỉ để tâm đến mi, chẳng biết mình nói chuyện gì với anh bạn đi cùng. Trên đường về, ta nhận ra ta cũng đã quan tâm mi nhiều như mi quan tâm ta vậy. Nhưng ta muốn mi làm bạn thân của ta, muốn ở bên mi ta được bộc lộ chính mình chứ không phải e lệ như một đứa con gái đứng trước người mình yêu. Ta đã từ chối lời tỏ tình của anh bạn, chỉ đơn giản ta biết anh ấy không hề hiểu ta như mi.
Mấy tháng sau đó, hai đứa lảng tránh nhau. Và rồi một buổi chiều mi hẹn ta uống cà phê chỉ để ngồi tám mấy chuyện vu vơ, nhưng ta biết, mi cũng đã chia tay cô bé kia. Hai đứa tại sao lại ngốc đến vậy cơ chứ? Chỉ đi song song bên nhau, chỉ quan tâm lặng thầm nhau mà chưa bao giờ dám nhìn vào mắt nhau để nói rõ lòng mình.
Có một lần, ta nhớ mi đã say rồi chạy xuống nhà ta, nhưng chỉ ngồi nhìn ta thôi. Ta thì tất nhiên vẫn trêu mi, vẫn tưng tửng. Mẹ ta hiểu ý mi, nên muốn cho mi thấy cái phần mong manh của ta hay sao đó, lại bảo “Nó mới viết bài được in sách kìa”. Trời ơi, ta có bao giờ muốn cho mi biết cái con người mơ mộng đó của ta đâu cơ chứ?
Mi cầm cuốn sách “Tớ đã từng thích cậu như thế đấy” lên, nhìn nhìn tìm tên ta hỏi ủa mi nằm chỗ nào. Mẹ lại bảo con phải tìm Lâm Hạ ấy. Nhìn dáng mi dò từng cái tên, lần đầu tiên mi biết ta không chỉ là con bé tinh nghịch, ngang bướng trước mi. Mi chỉ vào tên truyện, chỉ vào những dòng chữ trong sách rồi hỏi ta đầy vẻ nghi ngờ:
“Có thiệt không ri, có thiệt là mi viết không hở Ngân?”
Cái âm giọng Quảng Nam rất dễ thương, ta ngồi cười bảo không phải, con nhỏ nào đó chứ ta biết chi văn chương mờ viết.
Mi ngơ ngác, quay sang nói chuyện với mẹ ta rằng con tưởng hắn tưng tửng thôi chớ, ai ngờ cũng dịu dàng rứa. Ta biết, ta biết lúc đó mi thương ta, và ta cũng sợ nhất khi biết rằng hai đứa thương thật thương, nhưng có những điều không phải chỉ thương nhau là đủ. Ta lựa chọn Tình Bạn, giữa ta và mi, để trên đường đời ta đi có những lúc ta yếu lòng, ta còn có mi để tháo gỡ chiếc áo khoác mạnh mẽ, để còn ngồi với mi uống bia như hai thằng con trai. Ta có tàn nhẫn quá không?
Hôm trước khi ta gặp tai nạn, mi có hẹn gặp ta. Mi nói hãy đi cùng đoạn đường này với mi, một lần, rồi mi sẽ xin phép mẹ. Ta biết mi quá hiểu ta để tỏ tình bằng những lời ngon ngọt hay những món quà đắt tiền. Ta biết mi cũng đang đánh cược một lần để bước qua ranh giới của tình bạn. Nhưng giây phút đó, ta lắc đầu và quay lưng về phía mi, ta chọn cho mình con đường riêng để giữ cho ta một người tri kỷ. Ta biết, mi đứng đó nhìn phía lưng ta, ta hiểu cảm giác đó nhiều lắm. Nhưng có những ranh giới chúng ta không thể bước qua, ta xin lỗi mi, thật nhiều.
Ta nằm viện, mi vội vàng lên thăm, dẫn theo một cô bé xinh xắn giới thiệu là người yêu mi. Ta rất vui vì biết mi đã tìm được người đi cùng mi suốt quãng đời còn lại, chỉ hơi chạnh lòng rằng có thể những lúc muốn tìm một thằng bạn ngồi tám chuyện vu vơ, thì chắc sẽ không gọi điện thoại cho mi được nữa rồi.
Ta cảm ơn cuộc đời, vì đã cho ta gặp một thằng bạn dễ thương như mi. Sống thiệt là vui nha, ta ít khi gọi ai là bạn thân hay tri kỷ lắm đó. Vẫn là đôi bạn đi song song bên đời nhau như những phút ban đầu nha.
Ta tin mi, thằng bạn tri kỷ của ta, vì đơn giản mi là người luôn làm ta cười thôi.
Tri kỷ, để ta đặt hết niềm tin không hoài nghi.
Và sống thật với bản thân mọi phút giây
Luôn bên nhau lắng nghe
Tri kỷ, để không phải như tình yêu sẽ biệt ly
Chẳng bao giờ khiến người kia lệ úa mi
Ta vui khi giữ nhau yên bình, nơi mình…mãi thôi…
© Lâm Hạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu