Tại sao vợ chồng không thể là tri kỷ?
2016-05-06 01:30
Tác giả:
Thật ra cuộc đời, có một tri kỉ là may mắn. Có một người là chồng hay là vợ - cũng chính là tri kỉ, thì còn may mắn gấp vạn lần. Mọi người phụ nữ đều mong muốn có người thấu hiểu bản thân mình hơn cả cô ta. Nhưng phần lớn đàn ông nghĩ rằng phụ nữ quá phức tạp. Hiểu phụ nữ là điều không thể. Và họ giữ sự vô tâm, như là bản năng của họ. Một vài người, vì có tình yêu nên thay đổi. Một vài người thì không. Vì tình yêu không đủ lớn, có thể! Nhưng cũng có lẽ vì so với tình yêu dành cho người khác, tình yêu họ dành cho bản thân luôn lớn hơn một chút. Một chút đó, đủ để họ giữ mình ở thế thượng phong, nhìn người bạn đời của mình bằng đôi mắt của kẻ bề trên, chứ không phải của hai người đang ngồi chung một thuyền, chèo chung một mái.
Anh và em. Sau những nhớ nhung cuồng nhiệt nồng cháy của tuổi trẻ. Là kết hôn. Cuộc sống hôn nhân mang những thứ khi yêu chúng ta giấu nhẹm – phơi bầy ra trước mắt nhau. Vừa cay đắng, vừa khó chấp nhận, như kẻ khỏa thân bị phơi dưới ánh nắng mặt trời để cho bao nhiêu con mắt nhìn vào và chỉ chỏ.
Có những sự tổn thương chúng ta dành cho nhau mà không thể hiểu đó chính là sự tổn thương quá lớn. Vì với người này không là gì, nhưng với người kia, là những đau đớn cần có thời gian lâu lắm mới có thể lên da non.
Mỗi khi nói chuyện về một điều gì đó, chỉ cần em nói ý kiến của mình thôi, anh sẽ nói ý kiến của anh, hoàn toàn ngược lại. Chỉ cần anh nói đến dự định của mình, em sẽ nói đến một loạt lý do để anh không nên thực hiện chúng. Chúng ta chưa bao giờ ngồi lại với nhau để cùng nói về một điều gì đó. Vì chúng ta không tìm được điểm chung trong suy nghĩ.
Tri kỉ thì khác. Tri kỉ sẽ lắng nghe chúng ta nói hết. Và hoặc im lặng, hoặc nói một vài điều gì đó, nhưng ít nhất cũng khiến chúng ta cảm thấy chúng ta được thấu hiểu.

Hóa ra, sự gắn bó giữa hai con người với nhau, đo bằng sự thấu hiểu của họ. Qua ngôn ngữ. Qua cả sự lặng câm!
Anh thắc mắc, tại sao không nói với anh mà lại nói với người đó? Anh không hiểu, rằng em đã từng nói với anh rồi, nhưng anh đã gạt bỏ ngay lập tức.
Em thắc mắc, tại sao anh không nói gì với em đã tự ý làm việc này. Anh nói trước sau gì em cũng phản đối, thì thôi thà tự làm một mình còn hơn.
Và cứ như thế, những vấn đề không thể tìm được ý tưởng chung, dần trở thành những chuyện không có – trách – nhiệm – phải – chia – sẻ - với – nhau.
Cuộc hôn nhân không có sự chia sẻ, thậm chí không bằng cuộc tình của những người bạn.
Là tự chúng ta, đã đẩy nhau đi xa. Là chúng ta tự làm mình cô đơn dù ở bên cạnh nhau.
Vợ chồng là duyên phận. Cả trăm nghìn kiếp, chờ một nhân duyên để nên vợ chồng ở kiếp này. Nhưng duyên này từ nợ sinh ra. Vì nợ nên phải trả. Trả bằng duyên. Trả bằng gắn bó với nhau một đời.
Tri kỉ cũng cần duyên. Mà tri kỉ, là duyên từ duyên, không phải duyên từ nợ. Hai người là tri kỉ của nhau không nợ nhau điều gì cả.
Vậy thì thôi anh ạ, cứ để tri kỉ ở trong tim, và để tay chồng trong tay vợ, tay vợ trong tay chồng. Thứ vợ chồng có với nhau là mái ấm, thứ tri kỉ có với nhau là một nơi cất giấu nỗi buồn không thể chia sẻ với người cùng mái ấm kia.
Anh cứ là chồng. Em cứ là vợ. Ai đó cứ là tri kỉ.
Cuộc đời ràng buộc nhiều thứ với nhau như những sợi dây vô hình. Và cũng luôn có những ranh giới mong manh hơn cả sương khói, nhưng mãi mãi chẳng thể nào vượt qua, cũng không nên vượt qua, khi tự mình thấu hiểu bản thân cần gì và nên làm gì, anh nhỉ.
© Mạch Yến – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.





