Không có anh em vẫn bình yên
2015-08-24 01:00
Tác giả: Mỹ Nhiên
Sáng nay thức dậy em quên mất thói quen gọi cho anh, chỉ trượt danh bạ, cái tên vẫn lưu quen thuộc như ngày nào: Anh. Ừ thì đã từng là anh, đã từng gọi nhau thắm thiết như vậy, nhưng em không đành lòng xoá đi. Cái số điện thoại vẫn giữ nguyên ở đó, vì chưa ai có thể thay thế được “Anh “ trong lòng em. Nên tạm thời em cho anh được giữ nguyên ở vị trí cũ, là tạm thời thôi. Hình như lâu lắm rồi mình không còn nhắn cho nhau mỗi sáng, không còn gọi cho nhau khi thấy nhớ! Chỉ chập chờn nhớ về anh như một thói quen khó bỏ. Nhớ để đó, chứ không làm gì cả!
Sáng nay cuối tuần, em lục tung tủ quần áo, có những bộ quần áo lâu rồi em không mặc, chiếc đầm màu xanh mà hồi trước mỗi khi mặc vào anh lại nói trông em gầy quá, thế là em xếp vào một góc. Cả cái mũ anh bảo trông nó chẳng hợp với gương mặt em. Lâu rồi em từ bỏ thói quen làm những gì mình thích, chỉ vì một câu nói của anh, chỉ vì anh không thích. Hôm nay em mặc cái đầm xanh ấy, tô thêm một chút son môi. Em nhìn mình trong gương, đủ để tự tin để bước ra ngoài, lâu rồi em không thấy mình như vậy. Từ ngày mình chia tay, em không như vậy!
Những con đường vẫn quen thuộc, chỉ là lâu rồi em không ghé ngang. Ngày ấy mình từng đi qua, từng ngõ ngách ở thành phố, từng quán ven đường, từng xe đẩy ở những hàng quán ăn vặt. Hôm nay em thản nhiên mỉm cười khi bắt gặp lại chúng. Hoá ra em đã từng trốn chạy nó một thời gian dài, rất dài. Vì suốt những ngày tháng qua, em biết trái tim mình không đủ tự tin để đối diện, vì em biết sẽ có những phút giây yếu lòng em sẽ khóc. Em gọi cho mình một tách cà phê bên một quán quen thuộc ở cuối con hẻm. Những bài nhạc Trịnh vẫn vọng ra từ xa ở cuối quán, em đã có thể thản nhiên vu vơ theo điệu nhạc mà không phải là những lần chạnh lòng không dám đối diện. Chị tiếp viên có nhìn em, chắc chị sẽ thắc mắc hỏi anh đâu không thấy. Em vẫn có thể tự tin nở nụ cười, thì dù không có anh em vẫn sống tốt đấy thôi. Dù có bất ổn một chút. Chia tay rồi, ai không một lần cảm thấy chênh vênh chứ?
Dừng xe ở ngã tư, khi đèn đỏ đang nhích dần từng giây một, em không phủ nhận rằng giây phút ấy em có nghĩ tới anh. Nếu là trước kia những lần như thế anh sẽ quay lại phía sau nhìn em, xem cái mũ bảo hiểm em đội có bị lệch không rồi nhẹ nhàng chỉnh lại.. Hoặc thỉnh thoảng anh buông tay cầm bên trái và nắm lấy tay em vòng qua ngang eo mình, khi em có thói quen chẳng dám ôm anh mỗi khi lang thang trên phố. Một chút thôi, cái khoảnh khắc đó nhanh tan biến, em chỉ cho phép mình nhớ, cho phép mình buông lỏng nó trong giây lát. Khi những tiếng còi xe inh ỏi, khi em biết rằng mình nên quay về thực tại. Em thản nhiên mỉm cười và tiếp tục đi về phía trước, những vòng xe không có anh vẫn cứ lăn đều.
Khi cái nắng chiều vẫn len lỏi buông dần qua kẽ lá, hoàng hôn nhuộm một màu vàng xa thẳm. Em không còn thói quen đưa tay bắt lấy từng tia nắng len lỏi kia nữa. Tựa lưng vào ghế đá bên bờ hồ ở công viên, hàng dương xanh vẫn êm đềm trước gió, em không buồn nghĩ ngợi về những chuyện đã qua. Không dám nhớ về anh khi kỉ niệm như một cuốn phim quay chậm kéo em về tiềm thức. Ngày ấy nơi mình gặp nhau, em bối rối che đi khuôn mặt đang ửng đỏ vì mắc cỡ. Khi trái tim lần đầu tiên biết rung động, khi đôi tay anh ngập ngừng chạm nhẹ vào tay em… Mọi thứ như sự an bài của số phận, gặp được nhau là định mệnh, nhưng bên nhau hay không lại là do quyết định của mỗi người.
Em không còn thói quen kể anh nghe về ngày hôm qua em đã làm gì, không kể về giấc mơ em gặp anh, mình cùng lang thang đâu đó. Mà giờ có lẽ gặp được anh thì cũng chỉ còn có thể là ở trong mơ. Em không kể anh nghe về chuyện ngày xưa, cô bé hay buồn và một tuổi thơ đầy nước mắt. Anh sẽ không ngồi im lắng nghe, và đôi khi một câu an ủi cũng gượng gạo, hiếm hoi. Em bây giờ có thêm bạn bè, những người dù không bên cạnh em nhiều như anh, nhưng sẵn sàng cùng em đâu đó vào những ngày cuối tuần, gọi một món ăn nào đó, rồi cùng hít hà cái vị cay nồng, nong nóng, thậm chí tranh nhau một phần ăn rồi cười xoà mà không phải sợ bị ai phán xét.
Một ngày cuối tuần của em trôi qua êm đềm như thế, là khi sau một ngày dài chìm mình trong những cảm xúc riêng, em cho phép mình buông bỏ mọi thứ. Em có thể thản nhiên đi lang thang đâu đó, chỉ một mình. Một mình thì đã sao đâu, thoải mái và không ai làm phiền. Ngay cả khi mở một bài hát cho nó lặp đi lặp lại cũng không bị ai càm ràm nữa.
Em bây giờ có thể cười nhiều hơn. Không còn thức đến tận khuya chỉ để chờ xem anh đã ngủ ngon giấc? Anh cũng không nhắc nhở em đi ngủ sớm, cũng không bận tâm xem em giờ thế nào, nơi ấy có lạnh không? À, thì em không sao, ngay cả việc anh bỏ rơi em một mình mà em vẫn có thể sống vui vẻ được, thì việc thời tiết thế nào, lạnh hay nóng với em không thấm vào đâu cả. Anh đừng day dứt, mà dù có day dứt thì làm được gì, mà chắc là không rồi. Em đang rất tốt đây này, anh không thấy em cười nhiều hơn sao?
Một ngày cuối tuần của em, khi hôm nay nghe tin từ một người bạn rằng anh sắp cưới. Em không biết rằng cảm giác lúc đó của mình là như thế nào nữa, chỉ một chút nhói ở tim. Rồi em tự trấn an mình “Đó là điều hiển nhiên, sớm muộn gì cũng đến!”. Chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Anh yên tâm, em không vô tâm đến mức mà không gửi cho anh một lời chúc phúc, vì em biết rằng chỉ cần anh cười là em đã thấy vui lắm rồi. Dù nụ cười ấy có đánh đổi bằng nước mắt của em. Anh biết lúc hay tin đó em đã phản ứng thế nào không? Em nở một nụ cười với con bạn và nói: “Thế à, vậy cũng tốt!”, đến nỗi nó tròn mắt ra nhìn em. Thật lạ! Đâu phải cứ hận thù nhau là thấy vui hơn, chắc gì đã vui. Em không chọn cách hận thù hay căm ghét, vì những chuỗi ngày qua em biết mình thật sự hạnh phúc vì có anh. Anh đi rồi thì với em đó là kỉ niệm, một hồi ức khó quên.
Em bây giờ bình yên lắm! Nên anh đừng lo cho em, anh nhé!
© Mỹ Nhiên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu