Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn người thứ ba

2016-04-15 08:00

Tác giả:


blogradio.vn - Em có lẽ phải cảm ơn cô gái ấy – người thứ ba, dù bây giờ em vẫn rất đau, nhưng nhờ có cô ấy mà chúng ta mới nhận ra chúng ta không phải là người cần cho nhau trong quãng thời gian còn lại. Nếu không phải là cô ấy, thì có thể sẽ là một người con gái khác, vào một thời điểm khác và cái kết với chúng ta cũng không thể nào tránh khỏi phải không anh?

***

Có những người mới chỉ lần đầu gặp nhau chợt nhận ra đó là người mà bấy lâu nay mình tìm kiếm, nhưng có những người ở bên nhau được một thời gian mới giật mình nhận ra trái tim từ lâu đã lỗi nhịp với nhau.

Anh và em, nếu không có người thứ ba liệu rằng chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi tiếp, một cuộc gặp gỡ tình cờ với một người con gái xa lạ đã khiến trái tim anh lỗi nhịp và rồi những thứ thân quen đã từng thuộc về anh bỗng chốc hóa hư không.

Em sững sờ đến mức không thể tin, khi hạnh phúc của chính mình đang dần rời xa tầm tay với, chỉ vì một người con gái anh mới gặp, anh sẵn sàng đánh đổi những năm tháng êm đềm và hạnh phúc đã có của chúng ta.

Anh bảo rằng anh yêu cô ấy, em nghe mà thấy xót xa, vậy em là gì đối với anh đây? Trước khi cô ấy xuất hiện, em là người anh yêu, còn giờ đây cô ấy là người anh cần. Có những sự thật dù không muốn tin nhưng đó vẫn là sự thật, có những người dù có cố giữ lại, thì cũng chọn cách ra đi. Tình yêu nó không phụ thuộc vào độ dài của thời gian, nó cũng không phụ thuộc vào việc ai là người đến sau hay là người đến trước, tình yêu nó phụ thuộc vào nhịp đập của con tim mỗi người. Con tim của anh đã không còn rung động vì em nữa, giờ đây nó đang thổn thức vì một bóng hình khác, em còn có thể làm gì được đây? Chấp nhận buông tay anh hay là cố níu kéo, em thấy mình như đang đứng giữa những ngã đường mà không biết nên chọn đi con đường nào?

Người thứ ba

Nhưng dù là em chọn con đường nào, với em nó cũng là những lựa chọn khó khăn, đâu phải cứ buông bỏ nhau là thôi không còn day dứt. Em tiếc nuối cho những hồi ức cũ, bởi cũng đâu phải dễ dàng mà chúng ta mới đi đến được ngày hôm nay.

Anh và em giờ đây chỉ có thể nhắc nhau về những ngày thuộc về quá khứ, bởi hiện tại anh đang bận, bận chăm lo cho một mối tình mới chớm nở, bỏ mặc người đã cùng anh đi qua những tháng ngày chênh vênh, bỏ mặc em với nỗi đau, nỗi cô đơn không dứt.

Vì cớ gì mà chuyện tình của chúng ta ra nông nỗi, vì yêu thương nhau chưa đủ hay vì đã quá thân quen? Giá như anh có thể nói rõ với em dẫu chỉ một lần, thì có lẽ giờ đây con đường của chúng ta, nó sẽ không phải là con đường không có lối thoát. Em oán trách, em có quyền làm thế vì em đã yêu anh, vì những năm tháng tuổi thanh xuân đẹp đẽ của em chỉ biết đến mỗi một mình anh.



Em đã nghe ở đâu đó “Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động”. Anh không còn yêu em, đó không phải là lỗi của anh hay của em mà chúng ta đã ở bên nhau quá lâu mà cũng chẳng thể là lý do vì nhau mà ở lại. Em có lẽ phải cảm ơn cô gái ấy – người thứ ba, dù bây giờ em vẫn rất đau, nhưng nhờ có cô ấy mà chúng ta mới nhận ra chúng ta không phải là người cần cho nhau trong quãng thời gian còn lại. Nếu không phải là cô ấy, thì có thể sẽ là một người con gái khác, vào một thời điểm khác và cái kết với chúng ta cũng không thể nào tránh khỏi phải không anh?

Chúng ta cứ như thế rời xa nhau nhưng nỗi đau, nỗi day dứt chắc hẳn nó vẫn sẽ theo em quãng thời gian sau này nhưng thà đau khổ trước còn hơn cứ lấn sâu thêm rồi sau này tự mình giãy dụa không thể nào thoát ra được. Dù là thế, em cũng sẽ không bao giờ hối hận vì ngày đó em đã lựa chọn để yêu anh. Hãy cứ hạnh phúc theo cách mà anh muốn, dù em không thể chúc phúc cho anh, bởi đó là điều em không thể nào làm được nhưng em tin, rồi chúng ta cũng sẽ tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình.

© Miên – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Tha thứ và từ bỏ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

back to top