Phát thanh xúc cảm của bạn !

Biết đâu, có ai đấy nắm lấy tay mình những ngày đông buốt giá

2014-12-26 01:05

Tác giả:


Yêu 24/7 - Xếp lại những yêu thương của ngày đã cũ, của người đã xa, vào một góc bình yên để tìm lại ta của ngày hiện tại. Và ngày mai bước chậm lại trên phố, để biết đâu đó, cũng có người đang cô đơn như mình, biết đâu đó người cô đơn ấy sẽ nắm lấy tay mình không chỉ đi qua cái buốt giá của ngày đông đang đến mà còn cùng mình đi qua giông bão của cuộc đời.

***

Giữa biển người của đời đông đúc, trái tim ta vô tình lạc nhịp khi tìm thấy nhau. Thế nhưng cũng giữa biển người của đời đông đúc ấy, ta vô tình để lạc mất nhau mãi mãi. Cũng như thời gian muôn đời vẫn đi theo quy luật. Còn như anh và tôi, sự gặp gỡ không phải là định mệnh. Bởi vậy anh buông tay tôi để đến bên người khác.

Anh buông tay tôi để đi tìm một chân trời khác. Anh buông tay sau những tháng ngày nồng nàn, sau những lời hứa cùng tôi đi đến cuối cuộc đời. Để lại trái tim tôi chỉ là những vụn vỡ và niềm tin phôi pha vào nhân tình thế thái, về lòng người quá sâu.

Đã có những lần chạy xe vội vã trên phố khi bắt gặp một dáng hình quen thuộc, hay chỉ đơn giản đi qua một con đường cũ. Đã có những phút giây cô đơn, hoang hoải vùi mình trong những kí ức về anh, về những ngày phố vắng mùa, chỉ có anh và tôi. Đã có những đêm dài không ngủ, vùi mình trong men say của hơi men và khoảng trắng của khói thuốc. Đã có những giấc mơ mải miết đi tìm ngôi nhà nhỏ có tiếng cười của trẻ nhỏ và bóng dáng của người đàn ông tôi yêu. Cũng đã có những khi đẫm nước mắt, ngồi trong đêm, nghe khúc Trịnh ngân nga. Cũng đã có những tháng ngày nhìn mọi vật, mói việc thật chán chường. Và còn cả những tháng ngày cảm thấy mình không còn niềm tin vào thứ gọi là tình yêu…

nắm tay

Thế nhưng vượt qua những phút chông chênh, vượt qua những mất mát và sụp đổ sau một sự tan vỡ. Nhận ra còn quá nhiều điều để mình đứng lên mà bước tiếp. Còn quá nhiều thứ mà mình vẫn chưa làm được trong đời này. Còn quá nhiều thứ để sống vì nó, chứ không phải chỉ tình yêu là duy nhất. Nhận ra, bây giờ cũng gần qua một chặng đường tuổi trẻ, thấy lòng mình chững lại, đúng như câu nói “vấp ngã giúp người ta trưởng thành hơn”. Nhận ra, bây giờ đã qua một lần mất mát, nên biết tin và quý trọng hơn những gì của hiện tại. Bây giờ biết rằng, dù ai có bỏ rơi ta, dù ngoài kia cả xã hội có hờ hững, chà đạp ta, vẫn còn có một chỗ để cho ta quay về, vẫn còn có một nơi đầy tình yêu thương chờ ta, đó là gia đình. Vậy mà bấy lâu nay, vô tình quên đi ánh mắt hao gầy của mẹ đã có thêm vài nếp nhăn, quên mái tóc cha đã thêm vài sợi bạc. Bấy lâu nay, lấy mình làm trung tâm trong tình yêu ấy, quên đi những lời khuyên bảo, quên đi những lo toan của mẹ cha và lũ bạn. Chỉ một mực nhất nhất, xem tình yêu là tất cả.

Thỉnh thoảng tôi vẫn hay ví tình yêu như một li cà phê, có cả đắng chát và ngọt ngào. Ta có quyền chọn đường hoặc sữa để giúp li cà phê ấy bớt đắng, trở nên ngọt ngào hơn. Nhưng ta cũng tự mình nếm thử một li cà phê chỉ có vị đắng. Đúng là đắng chát và ngọt ngào đều do mình mà ra. Ngày yêu, tôi chỉ chọn cà phê sữa, thật nhiều sữa, bởi chưa bao giờ tôi thích những gì cay và đắng. Nhưng bây giờ tôi cũng đã quen với một ly đen đó không đường hằng ngày. Và tôi biết, cuộc sống này không chỉ có ngọt ngào mà có cả cay đắng. Và tình yêu chúng ta cũng thế. Đến rồi đi, được rồi mất, vốn đã là một vòng tuần hoàn giữa nhân gian bao la.

Ai đó nói với tôi rằng, tình đầu mãi mãi chỉ là một thứ giấc mơ, giấc mơ đẹp nhưng không bao giờ trở thành hiện thực. Giấc mơ nên sau một giấc ngủ, người ta cũng phải thức dậy, bởi người ta không thể sống mãi những giấc mơ. Bởi vậy sáng nay, dậy sớm, kéo rèm của sổ lên, bình yên nhìn phố phường thức giấc. Bởi vậy chiều nay, tan sở, đặt cái vé để cuối tuần về nơi ta đã có những ngày tuổi thơ nhẹ nhàng và bình yên bên bố mẹ. Bởi vậy, tối nay, tự thưởng cho mình một li sữa nóng ngọt ngào và ấm áp thay cho li đen đá đắng ngắt.

Bởi vậy, tối nay, xếp lại những yêu thương của ngày đã cũ, của người đã xa, vào một góc bình yên để tìm lại ta của ngày hiện tại. Và ngày mai bước chậm lại trên phố, để biết đâu đó, cũng có người đang cô đơn như mình, biết đâu đó người cô đơn ấy sẽ nắm lấy tay mình không chỉ đi qua cái buốt giá của ngày đông đang đến mà còn cùng mình đi qua giông bão của cuộc đời.
  • Bình Nguyên

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

back to top