Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bên những cây cầu

2024-01-12 04:20

Tác giả:


blogradio.vn - Mỗi lần ông xã tôi chở tôi đi chơi đều vậy, tôi đều nói câu đó là tôi thích được đi trên cầu, được đi qua cầu để hóng gió, để được nhìn xa xa thành phố tôi về đêm đẹp lung linh và dịu dàng sắc màu như nào.

***

Có lẽ trong rất nhiều những bài viết của tôi đã tràn ngập rất nhiều hình ảnh của những con đường. Mà ngay từ lúc nhỏ không hiểu sao tôi đã rất yêu những con đường, những con phố vừa quen vừa thân vừa lạ mà tôi hay đi ngang qua hay có dịp được đi ngang qua. Rồi chưa một lần nào tôi viết về những cây cầu, thật sự như vậy, chưa lần nào tôi viết về những cây cầu, vì đó cũng là một trong những hình ảnh rất quê hương rất gần gũi và thân thương với mỗi người dân quê tôi.

Tôi vốn ít được đi đâu xa, gần như là vậy, chỉ quanh quẩn với thành phố nhỏ với khu phố nhỏ của tôi mỗi ngày, nên tôi sẽ viết về những cây cầu mà tôi được đi trên đó mà tôi được biết.

Tôi nhớ những ngày còn nhỏ tôi hay được ba má chở qua nhà một người bạn thân của ba má tôi. Nhà hai bác ấy là phải đi qua một cái cầu có tên là cầu Xóm bóng, đó là cái cầu lớn nhất của thành phố tôi mà tôi tin chẳng ai là không biết. Tôi thích nhất là được nhìn hai bên cầu với những con tàu đánh cá cứ dập dềnh lên xuống, và cả mùi cá cứ thoang thoảng xông lên mũi có lúc làm tôi nhăn mặt. Rồi nhiều năm tháng sau khi tôi lớn lên tôi lại chạy xe đi làm qua cái cầu đó, để nghe nước rào rạt chảy dưới cầu mang theo lên hơi mát tỏa ra khắp con đường làm tôi thấy dễ chịu.

Tôi viết tiếp một cái cầu thứ hai, mọi người đều gọi đó là cầu Trần Phú, chắc là người ta lấy tên con đường đặt luôn cho cây cầu. Mà cầu được xây ngay trên con đường biển và sát với biển nên gần như rất đông người dân và cả khách du lịch nữa hay đi lại trên cầu. Còn tôi thì khỏi phải nói, tôi rất thích được đi dạo mát trên đó với ông xã tôi, và tôi rất thích được nhìn ngắm những dây đèn đủ màu sắc được người ta trang trí hai bên thành cầu, nhất là trong những dịp lễ tết. Tôi thích nhìn những người đi câu cá ban đêm, họ dựng xe sát bên chân cầu rồi thả mồi xuống để câu cá. Mà tôi không biết đó là sở thích là thú vui của họ là họ làm để giải khuây hay là muốn có cá để ăn thật, tôi chỉ biết đó là những hình ảnh quen thuộc của cầu Trần Phú, nếu ai đi ngang qua đó cũng sẽ thấy cũng sẽ cảm nhận được giống tôi.

Mỗi lần ông xã tôi chở tôi đi chơi đều vậy, tôi đều nói câu đó là tôi thích được đi trên cầu, được đi qua cầu để hóng gió, để được nhìn xa xa thành phố tôi về đêm đẹp lung linh và dịu dàng sắc màu như nào. Rồi cho dù ngày hôm đó xung quanh có náo nhiệt ồn ã hay vắng bóng người đi, thì tôi vẫn cứ thích được đi chơi trên cầu như thế.

Tôi còn nhớ một cây cầu khác của thành phố nữa, mà tôi không nhớ rõ chính xác là ở đâu, chỉ biết đó là một vùng ngoại ô của thành phố mà có mấy lần tôi đi ăn trưa với nhiều người bạn trong một quán ăn và được nhìn thấy cây cầu. Đó là một cây cầu bằng gỗ được bắc ngang qua một đoạn đường khá dài, tôi nhớ hình ảnh dòng nước chảy rất xiết dưới chân cầu. Rồi bạn tôi nói vì đó là những ngày nắng, chứ đến những ngày mùa mưa thì việc đi lại nguy hiểm lắm, nhất là khi đi xe máy. Tôi hỏi sao người ta không cho sửa chữa trùng tu lại cho thật chắc để đảm bảo an toàn cho việc đi lại của người dân thì bạn tôi cười, bạn ấy nói điều đó chắc chính quyền địa phương biết rõ nhưng chẳng hiểu sao người dân cứ chờ hoài mà chẳng thấy sửa gì hết. Rồi cách đây khoảng một tuần tôi ngồi xem ti vi và nhìn thấy hình ảnh cây cầu bị nước lũ cuốn trôi đi mất, là của thành phố tôi, tôi không biết có phải là cây cầu đó không. Một cây cầu làm bằng gỗ mà năm nào tôi đã tận mắt thấy và được biết nhiều khó khăn của người dân mình khi sinh sống ở đó, mà tôi cũng chẳng được biết tên cầu là gì.

Nếu như có cây cầu ghi khắc sâu nhất trong tôi thì đó chính là cây cầu trong những lời ru của má tôi khi tôi còn nhỏ, mà tôi chỉ có thể gọi là cây cầu của lời ru của má, như vậy nè:

“Ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi

Khó đi mẹ dắt con đi

Con đi trường học mẹ đi trường đời”

Tôi cũng nhớ về hình ảnh một cây cầu nữa trong một bài hát rất xa rất xưa của những ngày tôi còn rất nhỏ, tôi nhớ những câu hát như vầy:

“Nhịp cầu nối những bờ vui

Anh vào bộ đội, làm cầu tre qua suối

Anh bắc cầu tre qua khúc sông sâu

Anh nối nhớ thương bằng những nhịp cầu”

Tôi cũng nhớ về hình ảnh một cây cầu nữa, một cây cầu trong một bài hát da diết đến nao lòng mà tôi tin bất cứ ai nghe cũng sẽ thấy tim mình rung từng nhịp thổn thức:

“Rồi một đêm sáng trăng có bao người đàn ông qua

Họ về xây chiếc cầu nối bờ vui

Gặp chị tôi dễ thương mới xin lời cầu hôn í a

Chị cũng muốn lấy chồng

…..

Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu

Để chị tôi ngóng chờ mắt lệ nhòa

Hàng cau đau trái cau bao lá trầu rụng rơi theo

Mộ người chưa lấy chồng”

Tôi cũng nhớ về hình ảnh những tấm mái tôn được khoanh vùng rất rộng ngay trên một con đường lớn giáp ranh với ngoại ô thành phố. Mà tôi có đi ngang qua mấy lần rồi nghe người ta nói đó là dự án xây cầu vượt gì đó tôi không hiểu lắm, chỉ biết để hoàn thành dự án xây cầu vượt đó phải mất đến mấy năm trời. Tôi cũng mong cầu vượt được xây xong để còn được nhìn xem hình ảnh cầu như nào, chắc là đẹp lắm.

Tôi cũng nhớ những lần được đi chơi trên con đường Thành, là người ta gọi vậy vì đó là con đường đi lên Thành, một địa điểm nổi tiếng ở vùng ngoại ô của thành phố. Mà tôi hay đi chơi về ban đêm nên nhìn cũng ít được rõ, tôi chỉ nhớ một đoạn đường không quá dài nhưng lại có đến bốn cây cầu, mà tôi chỉ nhớ đúng một cái tên đó là cầu sông Tắc. Con đường đó ban đêm rất vắng vẻ rất ít người đi lại và khắp con đường là khá tối, nhưng tôi lại thích sự vắng vẻ như vậy. Để nghe bình yên lại tràn về trong lòng, để được tự do thỏa sức ngắm nhìn thành phố quê hương mình cứ mỗi lúc được đổi thay nhiều hơn, được thay đổi để đẹp hơn lên.

Tôi cũng nhớ hình ảnh những cây cầu tôi hay được xem trên ti vi, trong nhiều bộ phim trong nhiều chương trình ca nhạc này kia. Tôi thấy nếu người ta có nhắc có nói về quê hương khi đi xa thì người ta sẽ chẳng quên những cây cầu, dù ít dù nhiều, dù nặng lòng hay không thì đó là hình ảnh thật đẹp, thật chung thủy một lòng của quê hương đất nước. Như là những mạch máu không thể thiếu trong cùng một cơ thể, trong cùng một cuộc sống của những người cùng chung màu da cùng chung tiếng nói.

Tôi đang tự hỏi mình sao bao lâu nay tôi đã viết rất nhiều rồi mà lại chưa lần nào viết về những cây cầu, thì sáng nay cứ xem như là lần đầu tiên. Cứ xem như là một lần nữa tôi buông xuống những suy nghĩ, những cảm xúc rất ấm rất nóng trong lòng tôi để được biến thành những dòng, những câu và những trang đầy ắp chữ để gởi đến mọi người.

Tôi biết là quê hương đất nước tôi còn có rất nhiều những cây cầu khác, còn cả hàng trăm hàng nghìn cây cầu lớn nhỏ có tên và cả không tên, mà có một ai không được biết và được nhìn thấy tất cả những cây cầu như thế.

Bên những cây cầu là những người dân, bên những cây cầu là những cuộc sống, bên những cây cầu là những ước mơ những khát khao. Và bên những cây cầu là những nhịp thở sẽ được mãi mãi tiếp tục và hồi sinh để mỗi người sẽ tự biết nắm giữ và biết quý trọng những gì thân thương nhất, những gì thiết tha nhất của chính nơi mình sống, dù đó chỉ là bên những cây cầu.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Gặp Lại Em Vào Mùa Tuyết Rơi | Blog Radio 893

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top