Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bầu trời của những năm tháng ấy vẫn trong xanh mãi như vậy

2022-05-09 01:25

Tác giả: Huyền


blogradio.vn - Tất cả những hồi ức đó, nó mơ hồ dần, cứ như chúng ta bây giờ không còn là chúng ta của ngày ấy, chẳng thể vui vẻ vô tư như ngày ấy, chẳng thể cùng nhau tận hưởng quãng thời gian đẹp đẽ đó một lần nào nữa, vì chúng ta đã chạy qua nó mất rồi. Cố đuổi cố chạy cũng chẳng thể trở về được thời niên thiếu của chúng ta.

***

Có một dạo tôi từng mong rằng bản thân sẽ lớn lên thật nhanh, chớp mắt đã trưởng thành chỉ vì tôi ghét đi học. Tôi ghét phải đối diện với chồng bài vở cao như núi, tôi muốn vứt bỏ đi tất cả sách vở và bài tập để có thể trưởng thành và đi làm, không cần phải mài đũng quần trên ghế nhà trường nữa. Tôi đoán có lẽ ai trong chúng ta trong lúc còn đi học đều có những ước muốn ngốc nghếch như thế. Để rồi giờ đây khi đã trưởng thành, ra đời va chạm với xã hội, tôi mới chợt nhận ra mình đã khờ dại đến như thế nào.

Có lẽ những năm tháng còn khoác lên mình chiếc đồng phục chính là những tháng ngày đẹp đẽ và tuyệt vời nhất trong thanh xuân của tôi. Hôm nay tôi nghe được một bài hát, tất cả những cảm xúc như tuôn trào ra. Tôi tự trách bản thân hồi xưa sao mà ngây ngốc quá. Thời thanh xuân tươi đẹp như vậy, tựa như một khúc nhạc, lúc trầm lúc bổng, đan xen vào đó là những cảm xúc diệu kỳ của tuổi thiếu niên, có lẽ không phải hoàn mỹ và xinh đẹp nhất, nhưng khi ngồi nghe lại khúc hát ấy, tất cả cảm xúc cứ như hôm qua cứ thế ùa về len lỏi vào từng mảnh nhỏ rạn nứt trong tâm hồn, vỗ về xoa dịu, dịu dàng đến nỗi khiến ta như muốn bật khóc, khóc vì tiếc nuối, vì sự khờ dại, vì sự nhút nhát, không kịp dũng cảm đó.

Nếu có thể quay lại, có lẽ tôi sẽ không bỏ lỡ cậu, có lẽ bây giờ chúng ta không phải kẻ trời nam người đất bắc, có lẽ... Nhưng trên đời lại chẳng tồn tại nhiều có lẽ như vậy. Cố gắng đuổi theo, nhưng dáng vẻ mặc đồng phục đầy khờ dại của cậu thiếu niên năm ấy lại càng xa, dáng vẻ chúng ta một kẻ chạy một kẻ đuổi điên cuồng trên sân thể dục rồi vấp ngã vẫn nở nụ cười như những kẻ ngốc, đúng là những kẻ ngốc thật mà, nhưng lại là những kẻ ngốc tuyệt vời nhất. Tất cả những hồi ức đó, nó mơ hồ dần, cứ như chúng ta bây giờ không còn là chúng ta của ngày ấy, chẳng thể vui vẻ vô tư như ngày ấy, chẳng thể cùng nhau tận hưởng quãng thời gian đẹp đẽ đó một lần nào nữa, vì chúng ta đã chạy qua nó mất rồi. Cố đuổi cố chạy cũng chẳng thể trở về được thời niên thiếu của chúng ta.

Hồi ức về thanh xuân như một liều thuốc an thần của riêng mỗi người vậy. Đợi khi chúng ta lớn rồi, trở thành một người lớn, vứt bỏ sự đơn thuần năm ấy mà trưởng thành, bắt đầu lăn lộn trong xã hội này vì củi gạo mắm muối. Quên đi thuở thiếu thời ấy, quên đi sự ngây thơ, thiện lương từ thuở đầu. Đợi khi diễn vai người lớn đến mệt rồi, ngồi một góc, tĩnh lặng, những thứ ấy ùa về, lấp đầy khoảng trống do công việc, do xã giao khoét nên. Chúng ta có lẽ sẽ bật cười, vì sự ngây thơ của bản thân năm ấy. Sẽ bất ngờ vì sự điên cuồng của bản thân năm ấy. Và, chúng ta sẽ rơi nước mắt, vì sự bỏ lỡ của bản thân năm ấy. Thuở ấy, điên cuồng mà đẹp đẽ, ngây thơ mà xán lạn. Khi ấy, bầu trời của chúng ta trong xanh như vậy, cao lớn như vậy, tràn đầy hoài bão, khát vọng của một tuổi trẻ đẹp đẽ. Bầu trời của chúng ta hôm nay, có lẽ, vẫn trong xanh như vậy mà thôi, nhưng xanh một màu rất khác, hoặc là giờ đây, chúng ta vốn chẳng có thời gian để mà nhìn lên bầu trời, xem xem nó to lớn như thế nào, trong xanh như thế nào nữa rồi.

Trong cuộc đời con người có lẽ sẽ phải bỏ lỡ rất nhiều thứ, đường đời dài như vậy, rất nhiều người phải rời đi, rất nhiều câu chuyện sẽ phải đi đến kết thúc. Nhưng ít nhất, chúng ta cũng đã gặp được nhau, ít nhất, cậu ấy cũng trở thành một mảnh ghép quan trọng của bức tranh thanh xuân tươi đẹp của tôi. Nhờ có cậu ấy, tuổi thanh xuân của tôi mới trọn vẹn được như thế. Người tôi thích năm mười sáu tuổi ấy, giờ đây đã sắp kết hôn rồi, xin lỗi, lời ước hẹn năm đó của chúng ta, tôi lại chẳng thể thực hiện. Cô dâu không phải tôi, là một người con gái khác, cô ấy vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc váy cô dâu trắng như tuyết, tựa như một nàng công chúa đứng cạnh chàng hoàng tử thuở mười sáu của tôi. Mối ràng buộc duy nhất giữa tôi và cậu chính là tuổi mười sáu, quãng đời sau này sẽ thuộc về cô ấy. Mong cậu sẽ sống thật hạnh phúc!

© Huyền - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Gửi em người con gái tôi yêu bằng cả thanh xuân | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top