Anh đi rồi có còn nhớ em không?
2021-08-04 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Cô đã giữ lại thật nhiều, thật nhiều để rồi ôm những giấc mơ dài theo ngày tháng. Hồi còi của những chuyến phà đêm tan vào không gian vắng lặng làm cô nhớ về buổi chia ly, thật đẹp đến từng hình ảnh, thật gần gũi. Trên gương mặt cô ngấn lệ khi chuyến phà rời đi “Anh đi rồi có còn nhớ em không?
***
“Hôm nào em cũng chờ để ngắm hoàng hôn cả, anh biết không người ta chỉ yêu hoàng hôn khi họ cảm thấy buồn”.
Anh không hiểu lời cô gái nói chỉ lặng trông về phía xa, nơi Mặt trời đang ửng đỏ cạnh những vệt nắng dài đã tàn phai, bầu trời vội đi tìm màn đêm bỏ rơi lại màu một rực hồng hòa lẫn cùng những đám mây xám xịt.
Không gian chợt lắng đọng lại, trong tiềm thức cả hai đều muốn nói với nhau một vài lời gì đó thật đặc biệt, nhưng không điều đó đã không xảy ra và mọi thứ trôi đi theo những nhịp thở vội vàng.
Anh khẽ nhìn cô gái thật kỹ như chẳng bao giờ có thể gặp lại cô gái đó lần nữa. Chiều lộng gió, mái tóc dài ngang lưng của cô nương theo làn gió lộng làm lòng anh dậy sóng. Cô chống tay lên cằm với một nụ cười tươi, những tia nắng cuối cùng rớt lại trên gương mặt rạng rời làm cô trông đẹp hơn mọi khi, ánh mắt cô nhìn về nơi hoàng hôn đang dần tàn - một ánh mắt biết cười.
Có lẽ đó là những hình ảnh đẹp nhất mà mãi sau này nhớ lại anh vẫn thấy bồi hồi. Kỷ niệm này anh sẽ “đóng vali” làm hành trang theo anh trong những hành trình sắp tới, có chút gì đó đã vượt xa khỏi tình bạn của đôi bạn nhưng không thành lời.
Hồi còi xé tan khoảng không gian vắng lặng, những chiếc xe vội vàng lên phà kèm theo tiếng thúc giục chuẩn bị lên đường, cũng đã đến lúc anh phải lên phà sang sông. Cô gái cười thật tươi đan hai tay vào nhau đặt trước ngực, gửi lời chào tạm biệt đến anh.
Mọi thứ rạng rỡ trước mắt anh lần cuối như ánh hoàng hôn phía trên cao mà vừa lúc nãy anh và cô gái cùng nhìn về. Anh chào cô gái rồi đi thật nhanh, anh ngoái đầu lại nhìn với vẻ tiếc nuối vì đã không trò chuyện với cô gái nhiều hơn. Lòng anh gợn lên nhiều trắc trở và hẳn với cô cũng vậy, sự chia ly đến với cả hai một cách bất chợt và đó là điều phải chấp nhận.
Chuyến phà rời đi dần xa bờ, khoảng cách giữa hai người cũng vậy. Lần đầu tiên anh thấy ánh mắt của cô thật buồn, lúc nào ánh mắt đó cũng cười với anh cả. Cô quay lưng bước đi chậm rãi để lại trên cao ánh hoàng hôn đã tắt đi rồi.
Cơn gió chiều mọi khi mà với những người khó chịu nhất cũng cảm thấy lòng dịu đi, người ta thả những cảm xúc trôi theo nó để mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng với anh sao có quá nhiều thứ đọng lại lúc này; đầy màu sắc, thấm đẫm nỗi niềm. Đau đáu.
Hai năm dài ngọt ngào và khó quên cảm giác giường như anh và cô không còn bé nữa. Anh là cậu học sinh vừa từ thành thị chuyển trường đến vùng quê ngày nào với dáng vẻ thư sinh gầy guộc, hình ảnh ấy cứ như ngày hôm qua. Và ngay lập tức điều đó đã gây ấn tượng mạnh với cô. Rồi một điều bất ngờ đến, anh và cô trở thành bạn cùng bàn.
Anh nhớ những bỡ ngỡ, thẹn thùng lúc mới làm quen với cô. Anh nhớ nét e thẹn làm cô duyên dáng hơn bao giờ hết. Anh nhớ những lần gãi đầu khi anh không biết nói gì với cô và nụ cười cô rạng ngời che đi trong mái tóc mềm mại.
Thi là một cô gái tinh nghịch và Thắng là một chàng trai trầm tĩnh. Anh lớn hơn cô một tuổi vì trễ một năm học do sức khỏe anh lần đó không tốt phải mất gần một năm để chữa trị. Nhà Thi ở gần sông nơi những mái nhà xập xệ, kiên cường trước những con sóng dạt vào bờ giống hệt như con người Thi, những chuyến phà với hồi còi vội vã, âm thanh gợi lên gì đó buồn buồn.
Nhà Thắng ở gần trường lộ hẳn ra mặt đường một ngôi nhà không hề khiêm tốn, ba mẹ Thắng những doanh nhân thành đạt luôn thay đổi nơi ở theo công việc của mình đến Thắng nhiều khi chưa kịp thích nghi với môi trường này đã chuyển sang môi trường khác.
Những mảnh ghép đến với nhau thật tình cờ và cũng chầm chậm dần xa nhau. Cô làm sao quên được những lần chép bài của anh được điểm cao cả xóm biết được kéo đến hỏi thăm; những món ăn canteen cô và anh háo hức được ăn mỗi giờ ra chơi.
Có lần cô giấu đi đôi giày của anh để anh phải ra về trễ rồi xuất hiện như một vị cứu tinh trước mắt đầy biết ơn của anh. Lần anh ghé nhà cô chơi cô nấu món mì gói trứng đạm bạc cho anh ăn mà anh khen lấy khen để. Những khi thành phố lên đèn anh và cô ngồi ngân nga bên cây đàn guitar mặc kệ thời gian trôi, mãi cho đến tận gần đêm khi nhà hàng xóm bảo “Tụi bây đừng có làm ồn ào nữa”. Lúc đó cả hai phì cười.
Những ngày hè nóng nực anh và cô nằm đong đưa chiếc võng trước những cơn gió sông không ngừng thổi anh kể cho cô nghe câu chuyện về ước mơ một cách nghiêm túc, khoảnh khắc ấy làm cô thấy có một cảm xúc lạ chảy trong người cô nhìn anh không rời mắt.
Cuộc sống của cô có anh đã là một điều gì đó thân thuộc đến nỗi một ngày không anh cô cảm thấy thật buồn chán, cô luôn nghĩ ra những trò gì đó thật hay khi gặp anh để lúc nào kết thúc cũng là nụ cười của cả hai. Anh cảm thấy “Chưa bao giờ hết thú vị khi gần cô”, đó là câu nói anh luôn bảo. Anh trở nên thân thuộc đối với cô lúc nào không hay, cô không nói nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh, như nắng ban mai tỏa những tia nắng tinh khiết chiếu vào lòng cô những xúc cảm khó mà diễn tả được.
Cô phải xa anh, bất chợt như lúc anh đến, gia đình anh một lần nữa lại chuyển đi theo những công việc mà ba, mẹ anh suốt ngày phải chạy theo. Rời xa anh mà trong lòng nhiều vương vấn để cô phải chật vật tìm lại bóng dáng anh, kỷ niệm cùng anh qua dòng lưu bút của một cô gái viết về một chàng trai.
Anh có gửi cho cô một vài lá thư rồi bẵng đi một thời gian cô không nhận được lá thư nào nữa thay vào đó là những mùa nhớ. Anh đi xa nơi đâu để lại cho cô câu hỏi “Mùa nào là mùa yêu thương”, anh chờ cô một lần ghé thăm lại nơi xưa, thăm người cũ, thăm những dĩ vãng đã cũ mèm.
Cô đã giữ lại thật nhiều, thật nhiều để rồi ôm những giấc mơ dài theo ngày tháng. Hồi còi của những chuyến phà đêm tan vào không gian vắng lặng làm cô nhớ về buổi chia ly, thật đẹp đến từng hình ảnh, thật gần gũi. Trên gương mặt cô ngấn lệ khi chuyến phà rời đi “Anh đi rồi có còn nhớ em không?
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Người thương mình sẽ luôn dõi theo mình, dù họ không còn bên mình nữa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi chênh vênh – hành trình đi tìm chính mình
Có những nỗi đau tưởng như không thể chịu nổi, để rồi rất lâu sau tôi mới nhận ra, đó thực chất là một món quà. Gọi là món quà cũng đúng, mà gọi là cái giá của trưởng thành cũng không sai.

Điều em không muốn
Không ai trong chúng ta nói tiếng thương, tiếng yêu, thậm chí chỉ là đôi lời tán tỉnh đối phương. Anh sợ em khổ, sợ em chờ anh. Em biết chứ, em biết anh thương em và em cũng thế, nhưng chẳng qua Tổ Quốc cần anh hơn nên mối tình em đành ngậm ngùi cất sâu vào tim.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 4)
Cô bất giác chảy nước mắt. Số mệnh luôn biết cách trêu đùa cô. Nó cho cô hy vọng, mang anh đến chiếu sáng cuộc đời cô. Rồi dập tắt luôn tức thì. Cô mà còn cố ở cạnh anh thì anh còn khổ sở vì cô. Tốt nhất là tránh mặt.

Trong vòng 1 tháng tới, 3 con giáp có tình tiền đỏ rực, cơn mưa tiền tỷ đổ ào vào nhà, sự nghiệp được đà tiến xa
Tham khảo ngay bài viết dưới đây để biết 3 con giáp có tình tiền đỏ rực, cơn mưa tiền tỷ đổ ào vào nhà, sự nghiệp được đà tiến xa, hạnh phúc mỹ mãn trong vòng 1 tháng tới nhé!

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)
Năm nào cũng vậy. Cứ đến ngày thu nắng vàng là anh lại nhớ đến ngày cô đồng ý làm người yêu anh. Anh nhớ đến những kỷ niệm tươi đẹp, tiếc nuối quyết định thời trẻ dại.

Hành trình tình yêu vượt sóng gió
Lê Chinh có những đêm thức trắng, một mình suy nghĩ về những điều không thể thay đổi, những điều anh không thể mang lại cho Thùy Trang. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi
Dù cuộc sống có vất vả, mẹ chưa từng để tôi cảm nhận được sự mệt mỏi hay khó khăn của bà. Mẹ luôn xuất hiện trước tôi với nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Thiên nhiên tươi đẹp
Tôi nhìn quanh mình một sáng mùa xuân Thiên nhiên quanh tôi như bừng một sức sống Lá xanh hoa hồng hoa trắng và nắng thật tươi Tôi nghe thiên nhiên như rạo rực khẽ nói Chúng tôi nơi đây mang sự sống cho người

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò
Có thể nó chỉ muốn từ biệt tôi hoặc tâm sự gì đó với tôi về quyết định đi hay ở lại của chính nó. Tôi giả vờ như không hiểu ý nó hoặc tôi thật sự đã hiểu sai theo ý rằng nó muốn tỏ tình với tôi và muốn chúng tôi phát triển tình cảm khi lên Đại học.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)
Cô xinh xắn, đáng yêu nhiều người theo đuổi nhưng thế nào mà cô đều không thích, mọi thứ anh làm, mọi câu anh nói đều đặc biệt với cô. Anh thấp hơn cô chút nhưng với thái độ đặc biệt tôn trọng, yêu thương chân thành mới là cái cô cần ở một người đàn ông.