Âm thầm sống giữa những khủng hoảng cuộc đời
2016-10-31 01:25
Tác giả:
Chưa có khi nào trong cuộc đời, tôi chăm chỉ nhìn lại quá khứ đến vậy. Vì chỉ trong một năm trở lại đây, thế cuộc đời tôi thay đổi quá nhiều. Nay tôi ngồi đây, bên ly cà phê StarBucks, ở trời Tây mơ ước, nghĩ về tôi của một năm về trước, cảm như hai con người xa lạ nhìn nhau.
Tôi của 3 năm trước đây đã nhen nhóm ước mơ bay xa. Tôi nghĩ tới việc tìm cách đi du học, tìm cách đi xuất khẩu lao động. Rôi tôi xin ba mẹ tiền tập trung học Anh văn. Ước mơ đó nhạt nhòa sau bao khó khăn, dường như trở nên vô vọng, bất khả thi. Tôi chuyển hướng qua tìm cách kết hôn. Khó tin, nhưng tôi và cô bé cùng phòng đã cùng ngồi lại, lên kế hoạch cho cuộc hôn nhân này. Chúng tôi bàn đến những nơi có thể gặp người ngoại quốc, làm sao bắt chuyện. Và ngay lúc đó, bất kì ai tôi giao thiệp đến từ Úc, Canada hay Mỹ, tôi đều chủ ý gây dựng tình cảm. Tôi hiểu đó là một nổ lực lớn lao và cần sự kiên trì, vì xây đắp tình cảm với một kẻ ở xa, khác biệt về văn hóa, ngôn ngữ là dường như không tưởng.
Sau này, khi đã làm được nhiều điều không tưởng, tôi tin hơn vào sức mạnh của của ý chí và khát khao. Ai đó có nói rằng, một khi lòng ta thực sự mong muốn thì cả vũ trụ sẽ góp sức cùng ta thực hiện.
Tôi ngày xưa, nhìn thấy mình là chị cả của một đàn em thơ, là con gái đầu của một gia đình không khá giả. Tôi, lúc bấy giờ khát khao một sự nghiệp lớn lao, một cuộc đời hoài bão, để bảo bọc em út, để là chổ dựa cho ba mẹ, để vẫy vùng cho thỏa chí tôi.
Tôi chia tay mối tình hơn 3 năm, tưởng đã viên mãn của mình, vì hết yêu thương, vì chí hướng chẳng thể cùng nhau được nữa. Anh lấy vợ ít lâu sau khi tôi sang Mỹ, vợ anh xinh đẹp và trẻ trung. Tôi mừng khôn xiết. Tôi bên anh lúc tuổi 20 nông nổi, tâm trí sôi động và nhiều dằn vặt vì gia đình rối ren. Anh lại bên tôi ở tuổi 30 dày dạn, dùng hết kiên nhẫn, yêu chiều để che chở, dìu dắt tôi đi qua những năm tháng bất ổn đó. Rồi khi tôi đủ cứng cáp, tôi bay xa, để anh lại với phong ba của riêng đời anh.
Còn tôi tự thấy mình vẫn còn trẻ, vẫn mơ ước yêu thương dào dạt, không bến bờ, không ngập ngừng. Nhưng tôi đành dành tuổi trẻ phóng túng đó, có thể ở một cuộc đời khác, một số phận khác. Tôi quyết định vậy.
Những tháng ngày tiếp sau đó, tình cảm đến rồi đi chớp nhoáng trong tôi. Tôi từng hẹn hò cùng một anh Hàn Quốc, cả người da đen và một anh Việt kiều Canada. Nhiều trong số họ, thương cảm những gánh nặng trên vai tôi, mến mộ tâm hồn sinh động trong tôi hoặc ngưỡng mộ sức sống mạnh mẽ của tôi. Số ít còn lại cũng cho tôi những bài học quý báu. Tôi trân trọng hết thảy, thực tình, tôi ghi nhớ và trân trọng hết cả. Những người quanh tôi, chẳng mấy ai hiểu rõ, họ bận rộn đánh giá tôi, thành ra tôi nhiều tai tiếng.
Với tôi, mỗi người có riêng một quy chuẩn, đa phần tự quy cho tình yêu phải tự nhiên, chung thủy một lòng. Tôi chẳng tin nhiều người có thể làm được. Còn lại phần nhiều ganh ghét, chê bai tôi, nhưng thâm sâu, tôi nghĩ họ cũng phần nào ước ao được như tôi. Còn tôi, tự thấu hiểu, mình khổ sở ra sao, tự cảm nhận, vui sướng ngắn ngủi nhường nào.
Tôi nghĩ thứ gì trên đời một khi đã muốn, phải phấn đấu, chủ động dành lấy, kể cả tình yêu. Tôi yêu bằng trái tim dào dạt, nhưng suy nghĩ bằng cái đầu minh mẫn. Tôi chọn suy nghĩ trước khi yêu. Tôi chọn anh, chồng tôi, hiền lành, lịch thiệp. Tôi quyết phải dẫn dắt tình cảm anh cho bằng được. Bằng hết tâm trí mà tôi có, tôi làm anh say mê, phải về Việt Nam tìm gặp tôi. Dù tôi không có tình cảm, tôi vẫn kiên trì duy trì quan hệ, gợi ý về việc cưới xin và làm giấy tờ bảo lãnh. Như một cơn mơ, mọi việc cứ thế diễn ra cho tới ngày tôi lên máy bay. Tâm hồn tôi như bị xé tan tác giữa bao dằn vặt của những người muốn giữ tôi lại bên họ. Tôi đấu tranh vất vả giữa ước muốn đi xa và ở lại với hạnh phúc giản đơn, giữa lý trí và con tim. Không biết bao nhiêu lần, tôi ôm lấy thân tôi, mặc nước mắt dàn dụa, cố dỗ dành bản thân,. Để hôm sau đó, cười thật tươi, chụp một tấm ảnh xinh xắn, đăng lên mạng, để bao kẻ quen người lạ suýt xoa, ôi cô bé may mắn, người thân, bạn bè vui vẻ, tự hào, chúc mừng tôi quá hạnh phúc.
Thời gian đó, tôi không hề đặt hết tương lai vào giấc mơ Mỹ, tôi vẫn làm việc hăng say. Tôi từ đạt được những thành tích nhất định, thăng tiến trong công việc, đến thất nghiêp, lang thang, vật vả tìm kiếm đam mê, hoài bão của bản thân. Tôi từ những ngày làm việc hơn 12 tiếng, lần đầu gây thất thoát lớn cho công ty và phải làm việc với công an, đến những tháng ngày thong thả với công việc nhẹ nhàng. Tôi tự thấy mình vững vàng hơn mỗi ngày, giàu có hơn sau mỗi biến cố. Trong khi đang say xưa sống, cuộc đời đặt tôi giữa những ngã rẽ. Tôi chọn khép lại những tháng ngày ở quê hương Việt Nam.
Tôi hôm nay đã ở trong giấc mơ mình, tất nhiên hạnh phúc tràn ngập?
Và tôi bây giờ bất ngờ chật vật bắt đầu cuộc sống với những công việc phục vụ, cần cù gầy dựng kiến thức với những bài vở cao đẳng?
Tôi nay hóa ra chỉ như con nhộng trong kén, cuộc đời trói tay chân tôi?
Tôi trở về trắng tay, thơ dại và bơ vơ?
Một lần nữa, chẳng ai biết được, tôi lại sống âm thầm trong cuộc khủng hoảng riêng của cuộc đời tôi.
Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu