Yêu là...
2012-10-25 16:30
Tác giả:
Aren Dương
Cá rô nhỏ sinh ra trong một cái ao nhỏ hẹp. Ngày bé thấy các anh chị cá lớn hay nhắc tới tình yêu cá rô hỏi cứ thắc mắc mãi, và cá rô con quyết định về hỏi mẹ.
- Tình yêu là gì hả mẹ?
Cá rô mẹ xoa đầu con đầy âu yếm:
- Lớn thêm chút nữa con sẽ biết con yêu à.
Cá rô con thấy ngờ vực. Nó mong mình lớn thật nhanh thật nhanh. Và tới một ngày kia nó gặp một anh chép. Nó thấy tim mình loạn nhịp. Nó bơi nhanh về nhà hỏi mẹ:
- Tình yêu là gì hả mẹ?
- Tình yêu là thứ rất khó nắm bắt. Nó mang lại cho con rất nhiều hạnh phúc nhưng cũng mang lại cho con không ít khổ đau con yêu à.
- Thế hạnh phúc và khổ đau luôn đi bên cạnh nhau hả mẹ.
- Lớn thêm chút nữa con sẽ biết.

Đêm đó cá rô con không ngủ, nó suy nghĩ về câu trả lời của mẹ, nó thấy mình đã lớn nhưng sao mẹ vẫn nói “lớn thêm chút nữa con sẽ hiểu”. Và rồi nó suy nghĩ về anh chép nọ, nó lại thấy tim mình loạn nhịp. Nó không biết giải thích như thế nào. Bẵng đi một thời gian nó không còn nhớ nhiều đến anh cá chép kia nữa.
Một ngày kia cá rô nhỏ được mời tới một bữa tiêc. Nó hít hà thấy mọi thứ thật tuyệt. Bên này những chị san hô khoác trên mình bộ đồ lộng lẫy, bên kia những anh chị cá khác cứ quấn quýt lấy nhau. Nó đủ lớn và đủ hiểu đó là các cặp tình nhân. Rồi một giọng ấm áp vang lên:
- Tôi có thể mời em nhảy một bài được chứ?
Cá rô nhỏ quay lại kiếm tìm lời mời ấy. Và nó ngỡ ngàng đến kinh ngạc. Đó chẳng phải anh cá chép dạo trước đã làm trái tim nó thổn thức đó sao? Theo phép lịch sự nó gật đầu đồng ý. Buổi tiệc kết thúc với những dư âm trong cá rô nhỏ. Nó nghĩ về anh cá chép nọ, nó nghĩ về điệu cười ấm áp của anh ta. Thế là cá rô nhỏ và cá chép bắt đầu một tình yêu. Chúng ngày ngày bên nhau chơi đùa. Thời gian ấy cá rô nhỏ đã hạnh phúc biết bao. Cá chép quan tâm nó, yêu thương nó. Chỉ trên người nó có một đốm nhỏ của dịch bệnh cá chép đã sốt sắng. Ánh mắt cá chép làm cá rô yên tâm hơn. Tình cảm của chúng cứ lớn dần, chúng cảm thấy không thể thiếu nhau. Nhưng rồi một ngày kia cá chép đã ra đi mà bỏ cá rô nhỏ ở lại. Cái ao quá tù túng và chật hẹp, cá chép muốn tìm một nơi rộng lớn hơn để thỏa sức vẫy vùng, một nơi có thể ổn cho tương lai của cả hai.
- Chờ anh nhé nhất định anh sẽ chở về và đưa em đi cùng.
Đó là câu nói của cá chép khi chia tay cá rô. Cá rô lặng lẽ cúi đầu giấu hai dòng nước mắt. Cá rô chấp nhận để cá chép ra đi, không phải nó không yêu cá chép mà nó hiểu rằng yêu là không được ích kỉ, nó đâu thể ép cá chép ở lại nơi này khi cá chép không muốn và hơn ai hết nó tin rằng sẽ có ngày cá chép trở về đưa nó đi cùng. Cá rô nhỏ trở về nhà. Gặp mẹ, mẹ hỏi:
- Con đã đủ lớn rồi, nói cho mẹ biết tình yêu là gì?
Suy nghĩ một hồi cá rô nhỏ nói:
- Tình yêu là thứ khó nắm bắt, nó mang đến cho ta hạnh phúc nhưng cũng mang lại cho ta đau khổ phải không mẹ.
Mẹ cá rô gật đầu.
- Thế hạnh phúc và khổ đau có phải luôn đi cạnh nhau không con?
- Không có tình yêu nào không trải qua hạnh phúc và khổ đau mẹ à. Chúng dường như không tách rời.
Và rồi cá rô nhỏ òa khóc. Nó xà vào lòng mẹ thút thít
- Tình yêu còn phải biết hi sinh nữa phải không mẹ?
Mẹ cá rô ôm đứa con bé bỏng vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Đúng thế con yêu à, tình yêu là thứ mang đến cho ta hạnh phúc và khổ đau, hai thứ đó luôn đi song hành với nhau. Nhưng con yêu của mẹ hãy luôn nhớ rằng khi yêu phải biết hi sinh cho nhau, có thể tình yêu mới lâu bền.
Một câu vâng thật nhẹ vang lên. Ngoài kia các anh chị cá khác vẫn cùng nhau tung tăng, cùng nhau nô đùa. Mọi thứ xung quanh vẫn thế chỉ có suy nghĩ của cá rô nhỏ là thay đổi. Nó thấy mình đã lớn, đã hiểu được tình yêu là gì. Nó khẽ thì thầm “ nhanh về với em nhé cá chép, em chờ anh”.
- Gửi từ Aren Dương
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





.jpg)



