Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xưa rồi diễm

2023-02-10 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Chuyện đã qua xưa rồi, mà tôi cũng chưa từng kể cùng ai, chỉ là một sáng tôi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên muốn tuôn ra cùng người bạn này, mà đó chẳng phải là bí mật gì hết.

***

Đó là câu mà tôi rất hay nghe và hay nói của ngày xưa khi có ai đó từ chối hay chính tôi từ chối, một việc gì đó, một chuyện gì đó, mà không phải chúng tôi chỉ nói không thôi, mà còn kèm theo câu nói là một cái bĩu môi và một cái liếc mắt nữa kìa, và rồi cuối cùng là tất cả mọi người đang có mặt đều bật cười lên.

Vậy là hết.

Tôi kể mọi người nghe một mẫu chuyện nhỏ thật vui trước khi viết những nội dung chính mà tôi muốn viết, với chủ đề lần này, với tên của bài viết này, thôi thì thêm một lần tự làm khó mình một chút, xem thử mình có đủ sức vượt qua không. Mà mọi người biết không, tôi rất thích vượt qua, vì cứ mỗi lần vượt qua tôi cảm giác tôi đang được cao hơn, đang được xa hơn dù chỉ là rất ít, nhưng cứ vậy đi, cứ mỗi lúc một chút rồi thì tôi sẽ chạm đến đích mà.

Ngày xưa tôi có thân với một nhỏ bạn và hay đến nhà bạn ấy chơi những lúc rảnh, bạn ấy có một cô em gái khá xinh xắn nhưng rất hay làm nũng với chị của mình, và mẫu chuyện mà tôi hay nghe và nhớ nhất giữa hai chị em họ là như này:

- Em muốn đi shopping thì lau nhà đi.

- Xưa rồi diễm, phim không quay khúc đó đâu, ông đạo diễn cắt rồi.

- Vậy thì khỏi đi, khỏi quần áo mới gì hết.

- Hổng dám đâu, lát nữa chị đi là em sẽ phóng lên sau xe ngồi là xong.

Tôi nghe và thấy mắc cười, và thích cái câu đó, kể từ đó nếu tôi không thích làm gì hoặc không muốn làm gì là lại mang câu đó ra sử dụng.

Còn chuyện của tôi như vầy.

Chuyện thứ nhất

Là khi tôi còn bé xíu, tôi nhớ là đang học mẫu giáo chắc khoảng bốn hay năm tuổi gì đó, tôi đã bị một trận đòn nhớ đời, mà theo ba tôi nói đó là một tính rất xấu và dặn đi dặn lại rằng tôi không được tái phạm nữa. Tôi nhớ ba tôi đã nổi giận lôi đình nhưng vẫn cố dằn xuống và chở tôi một mạch từ trường về nhả rồi sau đó là tôi bị tím hết cả người.

Tôi nhặt được tờ tiền một ngàn đồng, mà thời đó một ngàn đồng có giá trị rất lớn, chắc phải là mười triệu của bây giờ, mà tôi nhặt được ngay trong lớp học, tôi thích quá nên cất ngay vào trong cặp để lát nữa về khoe với má. Ai dè đâu cuối buổi học một bạn gái nổi lên khóc bù lu bù loa nói rằng bạn ấy bị mất tiền, vậy là tôi lấy ra đưa cho bạn, vậy mà cô giáo méc lại ba tôi nên tôi mới bị một trận nhớ đời như thế, rồi má tôi xót con nên mới phàn nàn sao ba mẹ nào cho con đi học mà cho mang theo nhiều tiền quá.

Tôi không quan tâm những chuyện của người lớn lúc đó, tôi chỉ biết là tôi rất thích tiền, mà ba tôi đánh tôi cũng đúng, vì bài học nhặt được của rơi trả lại người mất cô giáo đã dạy rồi, chỉ là tôi quá tham lam mà thôi.

Mà viết đến đây tôi bống nhớ nôn nao chiếc xe máy của ba tôi năm ấy, chiếc xe có hai màu đen trắng, là loại xe có tên là xe 67. Ba tôi hay đặt tôi ngồi trước chứ không bao giờ để tôi ngồi sau, có lẽ vậy mà tôi luôn cảm nhận được sự che chở bảo vệ của ba, lúc nào tôi cũng cảm nhận được ba tôi luôn sát bên tôi, cho dù sau này tôi lớn lên, tự đứng tự đi và tự bay được một mình, tôi vẫn luôn như thấy có ba bên cạnh.

Bài học năm ấy của những ngày bé thơ, khi tôi chỉ mới học mẫu giáo, và trận đòn nhớ đời năm ấy của ba dành cho tôi, tôi chưa một lần kể, chưa một lần mang ra để dạy lại cho con trai tôi. Không phải vì nhóc luôn ngoan và vâng lời mẹ, mà tôi muốn để tự con cảm nhận và tự con biết điều chỉnh những hành động của mình, biết làm sao là đúng làm sao là sai, từ những gì mỗi ngày tôi thường trò chuyện cùng con.

Chuyện thứ nhất của tôi là như thế, để sau này có rất rất nhiều những lúc tôi đã gặp phải những chuyện tương tự, hoặc những chuyện còn lớn hơn thế, là những chuyện liên quan đến tiền, là tôi lại nhớ đến trận đòn của ba lần ấy và tự chế giếu mình kèm theo câu nói:

Xưa rồi diễm

Mà tôi cũng hay nghe nhiều người sử dụng câu nói đó, có lúc họ nói thật, có lúc họ nói đùa, còn tôi lại thấy thích và cứ tự nói mỗi lần lòng tham hay những gì xấu xa trong tôi nổi lên, tôi nhớ cơn giận của ba, tôi nhớ những giọt nước mắt của chính tôi, của năm đó, và ngay lập tức, tôi hiểu, trong tôi còn có lòng tự trọng và tính liêm sỉ, để bây giờ con tôi mới đang vững bước dù đang sống cách xa tôi.

Chuyện đã qua xưa rồi, mà tôi cũng chưa từng kể cùng ai, chỉ là một sáng tôi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên muốn tuôn ra cùng người bạn này, mà đó chẳng phải là bí mật gì hết. Mà tôi nghĩ là con người ai cũng có lúc sẽ mắc lỗi, mà sau đó họ có biết tự răn dạy tự sửa tự uốn nắn mình hay không mà thôi, hay cứ tặc lưỡi cho rằng đó là chuyện quá nhỏ rồi cứ tự buông thả bản thân theo một chiều hướng xấu như thế. Đến khi cái lỗi nhỏ ngày xưa trở thành tội lỗi, rồi bước rất nhanh qua tội ác, thì không thể cứu vãn được nữa.

Tôi hay tự nói như thế,

Xưa rồi diễm.

Nhưng tự biết chuyện rất xưa ấy vẫn còn nguyên giá trị nóng hổi về tính giáo dục đến ngày hôm nay, và sẽ vẫn còn nhắc tôi bài học thật lớn. Rằng những lỗi nhỏ nếu gom lại sẽ thành một lỗi lớn, nên tôi luôn tự nhắc nhở tôi như thế, rằng đừng bao giờ bỏ qua và xem thường những điều nhỏ nhặt, vì tất cả đều cần thiết và quan trọng, mà làm gì có ai từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra mà không phạm lỗi bao giờ.

Tôi chỉ biết nói

Nếu biết là lỗi thì hãy dừng lại, kiên quyết không phạm nữa, và luôn nhớ điều đó. Nhớ để không giẫm lại nhớ để tự răn đe để biết ngày sau còn dạy dỗ con mình, chứ không phải nhớ để dày vò hay lên án bản thân.

Chuyện thứ hai

Đây là một chuyện vui mà cứ mỗi lần nhớ là tôi lại cười.

Lúc nhỏ tôi rất tham ăn, mà má tôi vẫn hay mua hoặc nấu thêm những thức ăn vặt cho mấy chị em tôi, nhưng không hiểu sao vẫn không thỏa mãn được cái tính tham ăn của tôi.

Lúc nhỏ, là lúc tôi khoảng trên dưới mười tuổi.

Một buổi sáng, tôi thức giấc và ra khỏi giường, nhưng thay vì đi làm vệ sinh cá nhân thì tôi lại chạy lên phòng khách, tôi nhớ lúc đó nhà tôi còn chật chội nên bàn thờ được ba má đặt trên cao ở ngay phòng khách, tôi ngước nhìn bàn thờ và nói một cách như giận dỗi ba má:

- Chuối chín rồi, sao ba má không mang xuống, để mãi trên đó lỡ nó bị thiu thì sao?

Vậy là ba má tôi cười nắc nẻ, còn tôi thì sưng mặt lên vùng vằng đi đánh rang.

Sau này thỉnh thoảng má tôi vẫn nhắc lại chuyện đó, rồi hai má con lại cười. Thật lòng tôi không hiểu vì sao lúc nhỏ tôi hư ăn hư uống như thế, rồi thêm chuyện lạ này nữa. Má tôi bảo khi tôi lớn lên, có những lúc tôi thức khuya học bài, má tôi luôn đặt sẵn thức ăn khuya cho tôi ngay trên bàn học, đôi khi là những miếng trái cây hay những cái bánh ngọt, nhưng sáng mai tôi đi học rồi mà đĩa thức ăn vẫn còn nguyên.

Tôi nói với má rằng tôi không ăn được, vì toàn bộ cái đầu của tôi đang dành hết cho sách vở, nên tôi cứ nhìn mà cứ như không thấy, vì tôi không có cảm giác muốn ăn nữa, dù có lúc tôi thức đến tận bốn giờ sáng.

Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy đó là ngu, không ai tự hủy đi sức khỏe của mình như thế, vì không có sức khỏe thì sẽ không có gì hết, đó là chưa nói có nhiều lúc tôi còn không ăn sáng nữa kìa, cứ vậy mà ôm cặp đến trường, cũng may mắn là không bị xỉu, cũng không biết lấy năng lượng ở đâu ra nữa.

Bây giờ nghĩ lại mới tự rèn bản thân ăn uống đầy đủ, và câu nói kia vẫn như một lời nhắc nhở vẫn như một công thức bất di bất dịch cứ vang vang trong đầu:

Xưa rồi diễm.

Đúng rồi, chuyện đó đã xưa lắm rồi, đã là chuyện của ngày xưa, còn chuyện của ngày nay là phải biết giữ gìn phải biết trân trọng sức khỏe, trước khi muốn làm bất cứ việc lớn việc nhỏ nào.

Chuyện thứ ba

Là lúc tôi học cấp ba.

Là lúc tôi trải qua một kỳ thi cuối kỳ của năm lớp mười, không biết những bạn cùng tuổi cùng thời với tôi lúc đó có như tôi không, vì tôi nhớ nhất năm học đầu tiên của cấp ba tôi học sút đi thấy rõ.

Tôi nhớ hôm đó là thi môn hóa, mà sao tôi choáng trước đề thi quá khó, vì đề thi có tất cả ba bài toán mà cả ba bài tôi đều gần như tắc tị, chắc lúc đó mồ hôi đã toát ra đẫm áo, tôi nhìn cả phòng thi mà cảm giác ai cũng nín thở vì đề thi khó quá.

Tôi làm xong được bài đầu tiên, đến bài thứ hai thì tôi muốn khóc, tôi quay qua quay lại mà cô giáo coi thi thì nghiêm phát sợ luôn, nhưng vì quá bí tôi đánh liều hỏi một bạn gần bên, tôi hỏi hai lần bạn ấy mới nghe được nhưng chưa kịp trả lời tôi thì cô giáo đã đến sát bên và ghi lên bài làm của tôi là trừ đi năm mươi phần trăm điểm.

Vậy là kết quả bài thi năm đó tôi bị dưới trung bình nhưng tổng điểm thì may mắn tôi vẫn đạt.

Đó là một kỷ niệm nhớ đời nhớ muôn thưở của tôi luôn, đó là lần duy nhất lần đầu tiên tôi cảm nhận hết được chữ nhục lớn như nào. Nhưng cũng nhờ cái lần mãi mãi không quên ấy mà tôi được là cán bộ coi thi của những ngày sau, của những năm tháng sau, và cứ nhớ hoài buổi thi năm ấy, rồi tự cười một mình.

Xưa rồi diễm.

Chuyện đó rất xưa rồi, mà chắc gì ai còn nhớ, nhưng tôi không quên được, vì với tôi đó là nỗi nhục lớn nhất, đó là lúc lòng tự trọng trong tôi như bị đâm xuyên thấu và rỉ máu đau đớn, để dứt khoát biết bao vô số lần thi sau, tôi im lặng cắm cúi với bài làm của chính tôi, dù kết quả có ra sao đi nữa.

Tôi cảm ơn cô giáo của phòng thi môn thi năm đó.

Bài học tôi nhận được từ ngôi trường cấp ba năm nào, là bài học biết gìn giữ và phải giữ trọn vẹn lòng tự trọng của chính mình, như tên của ngôi trường ấy, mà đã mấy chục năm trôi qua, biết bao sương gió phủ kìn mà bảng tên trường vẫn oai nghiêm và trang trọng nổi bật khắp cả con đường:

Lý Tự Trọng.

Ba câu chuyện, ba mẩu chuyện nhỏ trong rất nhiều những câu chuyện của cuộc đời tôi, dù tôi vẫn biết đó là câu nói vui, là một chút gì đó thêm vào một chút ngẫu hứng cho mọi người được cười nhẹ nhàng, như mang lại một chút gia vị vui tươi cho cuộc đời, nhưng tôi quyết định chọn để làm tên bài viết, nghe hơi giống tên một bài hát nổi tiếng của một nhạc sĩ nổi tiếng vậy.

Nghĩa là:

Tôi không tái phạm lại lỗi của ngày xưa nữa.

Nghĩa là:

Chẳng bao giờ có chuyện ấy đâu, bạn đang mơ hả?

Và nghĩa là:

Tôi là tôi của ngày hôm nay, không còn là tôi của ngày hôm qua nữa nhé. Tôi đang tốt hơn, đang tiến hơn.

 

“Chiều nay còn mưa sao em không lại

Nhớ mãi trong cơn đau vùi

Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau

Bước chân em xin về mau

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động

Làm sao em biết bia đá không đau

Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng

Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

Tôi hát cho tôi nghe, và hát cho mọi người nghe”

 

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tuổi trẻ làm gì để chẳng phí hoài l Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top