Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vội vã yêu nhau vội vã rời

2017-08-14 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày em nhận bằng tốt nghiệp ra trường, tôi không thể đến dự. Em thi công chức, tôi không ở bên. Em nhận công tác tại một huyện miền núi, ngày chia tay tôi cũng không về kịp. Có lẽ những lúc em cần tôi nhất, tôi lại không có ở bên cạnh.

***

Cơn gió mùa đông chợt ùa về, mang theo cái se se lạnh. Quấn chặt chiếc khăn choàng qua cổ, tôi dạo bước trên con đường đến cơ quan. Thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi theo chiều ngược lại. Cũng dáng người nhỏ bé, mái tóc xõa dài trên khuôn mặt, người lúc nào cũng vội vã. Thói quen ấy em dường như không bao giờ bỏ được.

Ngày ấy, trên chuyến tàu từ Quy Nhơn ra Đà Nẵng tôi đã gặp em. Một cô bé nhỏ nhắn, nhưng có cái nhìn đầy cuốn hút. Tàu vừa dừng lại tại ga Tam Kỳ, một vài người thu dọn hành lý để bước xuống sân ga, hòa vào dòng người tấp nập. Lơ đãng đưa mắt nhìn quanh, tôi dừng lại ở giữa sân ga. Một tốp nữ sinh mặc áo dài xanh màu thiên thanh. Họ nói gì mà cười vui vẻ. Tiếng còi táu hú vang báo hiệu nó sắp chuyển mình. Em vội vã chia tay đám bạn. Nhìn chung quanh, em ngồi đối diện với tôi vì còn ghế trống. Con tàu lăn bánh rời đi mang theo tiếng thì thầm của thành phố, mang theo lời dặn dò, mang theo cả tâm hồn của lữ khách.

Em chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt đăm chiêu. Tay lấy ra một cuốn sổ dày, một cây bút kẹp ngang ở giữa. Em cắm cúi viết, đọc rồi lại viết. Tôi ngồi nhìn em “Chắc cô nàng là sinh viên sư phạm”. Thấy em cất cuốn sổ vào lại trong cặp, tôi bắt đầu làm quen.

 Vội vã yêu nhau vội vã rời

Qua câu chuyện, tôi biết được gia đình em là gia đình thuần nông. Nhìn bóng cây, những ngôi nhà cứ bị bỏ lại phía sau, những con đường nối mạch nguồn giao thông chạy ùa qua như cơn gió thoảng. Lơ đãng nhìn qua cửa sổ, em chớp mắt cười chỉ cho tôi những ngôi nhà:

- Sao bé tí thế anh nhỉ? Anh có biết em thấy nó giống gì không?

Tôi lắc đầu nhìn em cười:

- Anh chỉ thấy nó bình yên lạ.

- Em thấy nó giống những hộp diêm lọt giữa bãi cỏ xanh, bình yên và đẹp. Em chỉ mong cuộc sống như thế này thì tốt biết mấy.

Em im lặng như suy nghĩ điều gì. Chúng tôi lại theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Chú kiểm soát đã đến bên kiểm tra vé. Kẹp trong thẻ sinh viên tôi thoáng đọc được em tên Hạnh.

Em lại lấy sổ ra ghi chép cái gì rồi lại cất vào trong cặp. Tôi nhướn mắt nhìn nhưng không nhìn thấy gì cả. Tôi lại bắt chuyện:

- Em là sinh viên sư phạm nhưng là khoa nào?

- Em học sư phạm Văn đó anh.

- Vậy cô giáo dạy văn tương lai học năm mấy rồi?

- Em học năm cuối rồi anh ạ! Chuẩn bị cho chuyến đi thực tập rồi, không biết học sinh có ngoan không nhỉ?

- Anh nghĩ là cô dễ bị học trò bắt nạt quá đi! Mới nhìn tưởng em là học trò cấp ba ấy chứ! Cô giáo gì mà suy dinh dưỡng quá chừng.

Em cúi nhìn xuống đất, nhoẻn miêng cười:

- Em lớn về già mà anh! Nhưng anh đừng nhìn nhầm, nhìn vậy chứ… không phải vậy mô (1)!

Rồi cũng đến ga em phải xuống, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình. Em bước xuống rồi quay lại nhoẻn miệng cười. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, phủ đầy mái tóc em. Tôi ước gì khoảng thời gian ấy ngưng trôi để nhìn trọn hình ảnh người con gái đó. Tàu lại chuyển bánh, bất giác tôi cười thầm một mình. Dù đoạn đường ngắn ngủi nhưng tôi đã gặp được em. Một cuộc gặp gỡ tôi không hề biết trước.

***

Đúng là trái đất quay tròn thật. Tôi lại gặp em trong một dịp đi công tác tại Tam Kỳ. Đang uống cà phê với đối tác, nhấm nháp vị đắng và nhìn dòng người xuôi ngược. Đang miên man trong cảm xúc của âm nhạc thì lại giật mình vì tiếng nói trong trẻo vang lên:

- Anh Hải lại đi đánh lẻ nha!

- Mô anh đi uống cà phê với đối tác. Em đi làm ca rồi à!

Tôi quay người giật mình, em nhìn ngạc nhiên. Bạn tôi cũng ngạc nhiên không kém:

- Ủa hai người biết nhau à?

 Vội vã yêu nhau vội vã rời

Tôi im lặng còn em thì cười trừ. Lại nụ cười ấy thôi tôi lại thấy lòng chao đảo.

- Đây là Tuyên đối tác của anh ở Quy Nhơn ra đây. Còn đây là Hạnh em gái kết nghĩa của mình. Em ấy đang là sinh viên sư phạm năm cuối. Muốn giúp cho mẹ nên đã xin vào đây phục vụ quán này.

Em quay sang trách cứ:

- Ủa có ai đi khai hộ khẩu đâu mà anh giới thiệu kỹ rứa (2)! Thôi tới giờ rồi, em xin phép nhé!

Một cuộc hội ngộ đầy bất ngờ “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ”. Hai đứa ngồi trò chuyện một lát. Ngày mai tôi phải vào lại QN nên rủ vừa thằng bạn vừa là đối tác tối đi ăn cơm gà. Thằng bạn cười:

- Tối tao rủ em Hạnh đi nữa nghe. Hai thằng mình đi với nhau, tao có vợ sắp cưới mày đi một mình, không biết chuyện gì nói nhiều hỉ (3).

- Tùy mày thôi.

Tôi ra về, con đường nắng trải đầy, gió khô khốc nhưng tôi lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Tối thằng bạn nhờ vợ sắp cưới đi xe đến cho tôi đi nữa và đến kí túc xá chở em đi ăn cơm gà. Tình yêu của tôi bắt đầu như thế đó. Lúc đó, tôi mới hiểu hết chữ duyên là gì.

Chúng tôi cứ thế theo thời gian. Tình yêu xa vượt qua bao nhiêu là thử thách. Chỉ gặp nhau những lúc có thể. Tôi cũng để khoảng thời gian em đi thực tập sao trọn vẹn nhất. Em kể tôi nghe về đám học trò tinh nghịch.

Rồi ngày em nhận bằng tốt nghiệp ra trường, tôi không thể đến dự. Em thi công chức, tôi không ở bên. Em nhận công tác tại một huyện miền núi, ngày chia tay tôi cũng không về kịp. Có lẽ những lúc em cần tôi nhất, tôi lại không có ở bên cạnh. Mới nhận công tác, em viết thư cho tôi thường xuyên. Tôi dự định sẽ sắp xếp công việc để đến thăm em. Nhưng guồng quay của công việc và việc đi công tác ở nước ngoài làm tôi không có thời gian nữa. Rồi cứ thế, khoảng cách của chúng tôi ngày càng nới rộng ra. Không còn lá thư nào trong năm thứ ba em đi dạy. Chắc em đã chờ đợi tôi trong sự mỏi mòn, còn tôi chần chừ. Cái chần chừ ấy làm tôi mất em vĩnh viễn. Gần Tết đó, thằng bạn “đối tác” thông báo em sẽ lấy chồng và lập nghiệp luôn trên vùng đất em đã đặt chân đến. Chồng em là anh lính biên phòng, không đẹp trai lắm nhưng tốt bụng, luôn chăm sóc em tận tình, chu đáo. Em trốn tránh tình cảm của người ấy hơn hai năm, nhưng bằng sự chân tình người ấy đã cưa đổ em.

Tôi cũng được mời dự đám cưới em. Nhưng tôi không đủ can đảm để đối diện với em. Chưa bao giờ tôi đến quê em, chưa bao giờ tôi hiểu hết em được. Chắc em cần bờ vai vững chãi hơn, cần người kề bên những lúc em cần. Tôi buông tay em một cách dễ dàng như vậy.

***

Không ngờ trái đất này tròn thật. Em và tôi lại gặp nhau khi cả hai đều có bến đỗ bình yên. Gặp lại nhưng chẳng nói câu gì. Lặng lẽ nhìn nhau, gật đầu chào như hai người mới quan biết...

© Phạm Thị Mỹ Liên – blogradio.vn

Chú thích:

(1), (2), (3): Từ địa phương
(1) mô - đâu.
(2) rứa - thế.
(3) hỉ - nhỉ.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

back to top