Vì em, vì hoa anh đào nên sẽ tha thứ cho em
2023-06-02 13:05
Tác giả:
ĐÔNG MIÊN
blogradio.vn - Anh quyết định đi tìm một bầu trời mới, một tình yêu mới và những rung cảm ban đầu. Anh nhận ra rằng, tha thứ cho người cũng là tha thứ cho chính bản thân mình, cho đi nhân ái, dung bao để nhận lại được những hạnh phúc.
***
Có một mùa anh đào nở rộ, có một mùa mê đắm những cánh hoa rơi, một mùa say đắm trong tuổi trẻ. Sâu trong rừng trong bầu trời trong xanh như chưa từng vướng bụi, nắng dịu dàng từng tán cây, mây nồng nàn giăng biển mỏng và hai người ngồi bên nhau, chôn dấu một bí mật thẳm sâu với sợi chỉ đỏ son và một tình yêu trong sáng.
Khi ấy tóc em đen huyền còn hương mùi hạt dẻ, mắt to tròn long lanh, môi tràn trề nhựa sống. Em đã nhẹ nhàng đặt vào lòng anh một mảnh tình ngọt như đường mật, làm tôi đắm mê một cô tiên nữ nào đó bị lạc đường xuống trần gian mà như muốn giấu khăn thần để nàng không về trời nữa. Đôi tình lữ hứa uyên ương trọn một đời dưới những cánh hồng bay trong gió nhẹ, ôm vào lòng những ấm áp nên thơ.
Anh đã trao em trọn vẹn trái tim cùng tuổi xanh mơn mởn còn đọng trên hàng cây buổi sớm. Người nói thích hoa anh đào trong gió, ngắm cánh hoa rơi nhẹ tênh như xuân tươi nhuộm hồng cả trời đất. Anh cũng yêu cái nhẹ nhàng man mác lướt qua làn da mỏng như mân mê một bầu xuân huyền diệu, như môi nàng vuốt ve những rung động nên thơ.
Em đưa tay nắm lấy cánh hoa bay rồi tựa vào vai tôi thỏ thẻ mà ngỡ rằng đã chạm vào đáy hồn, mà giăng tơ chăng sao lòng tôi chẳng thể trốn thoát? Ánh mắt người đẫm màu hoa. Anh đã chết đuối trong biển hoa. Anh đem đời hoa mơn man đến đời cây từng chút.
Em cũng nói em chẳng yêu hoa anh đào là mấy. Em bảo rằng thời khắc đẹp cũng quá mong manh. Hoa anh đào đợi chờ trong bão giông, cố giữ thân mình chỉ chờ khoảnh khắc mãn khai sẽ xòe nở đẹp đẽ. Ấy vậy mà chỉ một cơn gió qua là sẽ lụi tàn, chẳng thể nào tồn tại mãi với thời gian.
Nàng chỉ yêu hoa vì cảm thấy chúng mới lạ so với những điều nàng thường thấy. Nàng ngắm hoa rơi trong giây phút mà lòng cũng thấy vui vui, cũng thấy bồi hồi. Còn tôi, tôi không quá bận lòng khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi chỉ sợ hồn không đủ rộng để chứa bao sợi yêu cứ trực trào ra khỏi lồng ngực.
Nhưng người ta có thương mãi cái gì quá cũ phải không em? Hoa anh đào mãn khai rồi cũng tàn lụi, rừng hoa năm xưa bóng em đâu rồi? Có người nói là tôi không đủ khả năng lo cho em, kẻ lại bảo em không đủ kiên nhẫn chờ tôi nên đi theo một bờ vai nào khác. Nhưng tôi đã chờ rất lâu, rất lâu, tôi vẫn cứ ôm ấp niềm tin rồi hoang hoải những bước chân đi tìm một thiên đường qua ô cửa sổ nào khác.
Và năm tháng cứ trôi đi, bão giông cũng trải, những hồi ức xưa cứ cứa vào cõi lòng mục nát của một kẻ tình si. Em đâu rồi? Đang buồn tiếc thương hay ngủ yên một hơi ấm và một cuộc sống em hằng mong ước? Em có thấy một gã ngốc nghếch vẫn ôm những mối tơ vò dang dở? Có lẽ em quên tôi rồi nhỉ, nhưng tôi vẫn ở đây, bên một căn gác xép cũ đưa mắt đắng trông bóng em hôm nào, nhưng giờ chỉ là những hình ảnh mờ nhạt trong cơn mưa chiều cuối đông lạnh buốt. Nắng bỏ đi nắng không về nữa, để mây buồn, mây khóc suốt màn đêm.
Rồi một ngày kia, sau những lạnh lùng cứa da thịt, sau những con bão mịt mù, có một chàng trai thong thả, bình tâm đi giữa những cánh hoa anh đào rơi, đi lại con đường đã mòn nhưng mặt đã chẳng còn đau thương. Cậu ta cắt đi sợi chỉ đỏ bạc màu trên cành cây, nhẹ nhàng đặt nó về với đất , nhìn lên trời và mỉm cười, một nụ cười khe khẽ. “Hình như hoa anh đào tha thứ cho em rồi”.
Cậu ta ngồi đó, suy tư một hồi thôi, mỉm cười thôi. Cậu ta đứng dậy, phủi áo và rảo bước về phía bình minh. Tia nắng đầu tiên của mùa xuân ló rạng. Và em biết không, ngày đó nắng trời rất đẹp, tươi tắn và tràn đầy sức sống.
Phải, anh tha thứ cho em, anh cũng không muốn bận lòng đợi chờ và tìm kiếm nữa! Anh muốn chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới, một của sống tươi đẹp hơn, bình yên hơn nữa em à.
Gã si tình ngày nào giờ cũng thoát khỏi nỗi cô liêu với màn đêm, ăn năn với quá khứ. Vác trên vai mình đám mây đen đầy sấm sét mệt lắm, đáng sợ lắm, chi bằng cứ thả về bầu trời rồi ngắm nhìn những đám mây trắng phau phau rồi nếm trọn sự yên bình ấy. Để con dao cắm sâu vào trái tim chi bằng vứt bỏ đi rồi băng bó vết thương và nhanh bình phục.
Anh quyết định đi tìm một bầu trời mới, một tình yêu mới và những rung cảm ban đầu. Anh nhận ra rằng, tha thứ cho người cũng là tha thứ cho chính bản thân mình, cho đi nhân ái, dung bao để nhận lại được những hạnh phúc.
Hoa anh đào của tôi giờ đây còn có cả nỗi se lạnh của hồn đông bên hiên trời rét mướt. Nhưng tôi đã chọn thức dậy để gió thôi còn cắt vào làn da, để thu vào tầm mắt những nắng vào rực rỡ, những nụ cười và một tương lai tươi sáng như những cánh hoa khoe sắc ngoài kia, nó đã chấp nhận tha thứ cho tạo hóa (bởi hoa anh đào chỉ nở được vào mùa xuân và và chỉ tồn tại khoảng từ 7 đến 12 ngày) và xòe nở tươi đẹp, khiến cho ai cũng phải ngắm nhìn.
© ĐÔNG MIÊN - blogradio.vn
Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng
Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.