Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ván bài yêu anh

2023-09-21 04:20

Tác giả: Đinh Lê Tuyết Trinh


blogradio.vn - Thì ra cảm giác yêu một người là như vậy. Dù cho ngồi xe lửa suốt 20 tiếng mới gặp được nhau cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Dù mới từ nơi 30 độ đến nơi 18 độ cũng cảm thấy ấm áp đến vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn cơm vỉa hè cũng cảm thấy như thưởng thức sơn hào hải vị.

***

Hồi mới quen nhau em bảo: “Nhà em ba đời đều mê đánh bạc, đến đời em thì không”. Nhưng lúc ấy em không biết mình sẽ cược một ván bài lớn đến vậy: Ván bài yêu anh.

Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai đó với khoảng cách xa xôi hàng ngàn cây số. Nhưng duyên phận cho mình va vào nhau, và em chấp nhận yêu xa như một chuyện đương nhiên phải thế. Những ngày đầu mới yêu đương mình chỉ cách nhau 10km, rồi khoảng cách tăng dần lên thành 50km, rồi bỗng thành ngàn km lúc nào chẳng hay.

Em của những ngày đầu chấp nhận yêu anh ai cũng ngăn cản. Ai cũng bảo: “yêu lính khổ lắm, lúc cần chẳng có ai chăm”. Khi ấy em chỉ cười trừ bởi em vốn là đứa không muốn kè kè bên cạnh người yêu. Em chỉ cần cuối tuần có thể gặp nhau là đủ. Em chỉ cần có người phía sau ủng hộ em, tin tưởng em và nghe em chia sẻ đôi khi. Nhưng em chẳng thể lường trước gặp nhau mỗi dịp cuối tuần cũng thành điều xa xỉ. Những lúc mệt mỏi muốn nghe giọng anh cũng vô cùng khó khăn.

Không phải em chưa từng nản lòng. Công việc của anh không cho phép mình có nhiều thời gian cạnh nhau. Mỗi năm chỉ gặp đôi lần, mỗi lần gặp không vượt được bảy mươi hai tiếng. Yêu nhau bốn năm nhưng thời gian thực sự cạnh nhau không đầy bốn tháng.

Có những lúc em tha thiết thèm được ở cạnh anh. Vào khoảnh khắc cuối ngày, khi phố tan tầm đường xe tấp nập, mình em đi về trên con đường quen thuộc là lúc cô đơn ập tới. Vào những ngày giao mùa, bệnh viêm mũi dị ứng của em trở nặng, hơi thở trở nên khó khăn, lòng người trở nên ngột ngạt. Vào những ngày tăng ca đến nửa khuya, em lọ mọ tự bắt xe, về nhà tự mình nấu tô mì, vừa ăn vừa nuốt nước mắt vào lòng. Những lúc ấy em cực kỳ thèm cảm giác ở bên cạnh anh. Thèm được vỗ về, thèm được an ủi, thèm được sẻ chia. Em muốn được như bao cô gái khác, có thể làm nũng với chàng trai mình yêu thương. Em muốn được người mình thương ở bên cạnh lúc khó khăn. Em muốn có một tình yêu bình dị, ấm áp. Nhưng em cũng rất rõ ràng rằng em chỉ cảm thấy vui và hạnh phúc khi người đó là anh, mà không phải một ai khác.

Không phải em chưa từng xao động. Dù sao em cũng được xem là “người đẹp của công ty”. Những ngày lễ lớn nhỏ anh chỉ có thể gửi những lời chúc qua màn hình điện thoại lạnh băng, còn chàng trai khác có thể tặng em hoa, mời em đi ăn. Những lúc em mệt mỏi, anh chỉ có thể điên cuồng gửi tin an ủi trong lúc em vùi mình trong chăn rơi nước mắt, những chàng trai khác có thể lau nước mắt cho em nếu em cho phép họ làm điều đó. Những lúc mình giận hờn, chàng trai khác chắc sẽ đến tận cửa năn nỉ làm lành nhỉ, anh chỉ có thể nhờ người thân gọi điện cho em khi em chặn mọi phương thức liên lạc. Nhưng dù đối lập nhau đến thế em vẫn không thể ngừng yêu anh, trái tim vẫn kêu gào tên anh, trí nhớ liên tục nhắc cho em nghe những kỷ niệm của mình.

Không phải em chưa từng muốn buông bỏ. Những ngày Sài Gòn mưa lớn em vừa dắt chiếc xe chết máy ngoài đường vừa nếm vị mặn của nước mắt hòa với nước mưa. Những giọt mưa quất vào mặt và những tổn thương quất vào tim bỏng rát. Người ta yêu đương chỉ cần khó khăn là có thể tìm đến người yêu để được chở che, được an ủi. Em yêu anh không những phải vượt qua khó khăn một mình mà còn phải chịu đựng tương tư giày vò đến cùng kiệt cả tinh thần và thể xác.

Nhưng em vẫn muốn tiếp tục viết chuyện tình mình, vẫn muốn nắm tay anh đi qua hết thảy bão giông.

Yêu xa với người khác có dư vị thế nào em không rõ. Nhưng tình yêu của mình đúng như câu nói mà em từng đọc được: “Yêu xa giống như ngọn lửa trước gió, gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và làm bùng lên ngọn lửa lớn”. Mình đã có với nhau vô vàn kỷ niệm. Mình đã cùng nhau vượt qua những xích mích nhỏ, những hiểu lầm không đáng có. Mình đã cùng nhau chống đỡ khoảng cách ngàn cây số trong suốt bốn năm. Những điều bé nhỏ làm thành tình yêu lớn, những quan tâm nhỏ ghép thành một bức tranh yêu nhiều màu.

Yêu xa cho em hiểu sâu sắc hơn về cảm xúc của chính mình. Thì ra cảm giác yêu một người là như vậy. Dù cho ngồi xe lửa suốt 20 tiếng mới gặp được nhau cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Dù mới từ nơi 30 độ đến nơi 18 độ cũng cảm thấy ấm áp đến vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn cơm vỉa hè cũng cảm thấy như thưởng thức sơn hào hải vị. Dù lặng im ngồi bên nhau hàng giờ cũng chẳng thấy vô nghĩa. Thì ra yêu là khoảng cách ngàn cây số cũng như kề bên. Là đi đâu, đi bao xa không quan trọng miễn cùng nhau là được.

Em từng nói em không bao giờ đặt cược, bởi em thấy quá nhiều người xung quanh mình vì đặt cược mà mất hết. Nhưng em tình nguyện cược cả thanh xuân, cả yêu thương, cả cuộc đời mình để yêu anh. Vì thế anh phải nhanh lên nhé, nhanh lên trở về bên em./.

© Đinh Lê Tuyết Trinh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên | Blog Radio 860

Đinh Lê Tuyết Trinh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng mùa hè

Nắng mùa hè

Ôi! Cái nắng mùa hè ấy Vẫn cứ nhớ mãi miết thôi, Dẫu biết nóng như lửa đốt Nhưng dần rồi cũng quen thôi.

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Cái hình ảnh vui vẻ, tích cực ấy đã đi theo cô quá lâu rồi, khiến cho cô nhầm tưởng đó chính là mình. Mây rất sợ bản thân khóc lóc, buồn bã và yếu đuối. Nói đúng hơn là cô đang sợ mình làm mọi người thất vọng và hụt hẫng.

Đêm ơi có hẹn

Đêm ơi có hẹn

Tôi thấy nhớ, tôi thấy thương, tôi thấy yêu đêm đến lạ lùng, có lẽ chính là đêm đã luôn cho tôi những cảm xúc lúc thật mãnh liệt lúc thật chứa chan và cứ mỗi đêm cứ mỗi nhiều mỗi đầy lên mãi.

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

“Bố mẹ làm khổ con gái của bố mẹ quá rồi, bố mẹ xin lỗi con gái nhé. Sau này nếu có nhiều hơn, bố nhất định sẽ cho con nhiều hơn, bố hứa.” Nghe câu đấy của bố xong, lòng con như nặng trĩu

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

back to top