Ván bài yêu anh
2023-09-21 04:20
Tác giả:
Đinh Lê Tuyết Trinh
blogradio.vn - Thì ra cảm giác yêu một người là như vậy. Dù cho ngồi xe lửa suốt 20 tiếng mới gặp được nhau cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Dù mới từ nơi 30 độ đến nơi 18 độ cũng cảm thấy ấm áp đến vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn cơm vỉa hè cũng cảm thấy như thưởng thức sơn hào hải vị.
***
Hồi mới quen nhau em bảo: “Nhà em ba đời đều mê đánh bạc, đến đời em thì không”. Nhưng lúc ấy em không biết mình sẽ cược một ván bài lớn đến vậy: Ván bài yêu anh.
Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai đó với khoảng cách xa xôi hàng ngàn cây số. Nhưng duyên phận cho mình va vào nhau, và em chấp nhận yêu xa như một chuyện đương nhiên phải thế. Những ngày đầu mới yêu đương mình chỉ cách nhau 10km, rồi khoảng cách tăng dần lên thành 50km, rồi bỗng thành ngàn km lúc nào chẳng hay.
Em của những ngày đầu chấp nhận yêu anh ai cũng ngăn cản. Ai cũng bảo: “yêu lính khổ lắm, lúc cần chẳng có ai chăm”. Khi ấy em chỉ cười trừ bởi em vốn là đứa không muốn kè kè bên cạnh người yêu. Em chỉ cần cuối tuần có thể gặp nhau là đủ. Em chỉ cần có người phía sau ủng hộ em, tin tưởng em và nghe em chia sẻ đôi khi. Nhưng em chẳng thể lường trước gặp nhau mỗi dịp cuối tuần cũng thành điều xa xỉ. Những lúc mệt mỏi muốn nghe giọng anh cũng vô cùng khó khăn.
Không phải em chưa từng nản lòng. Công việc của anh không cho phép mình có nhiều thời gian cạnh nhau. Mỗi năm chỉ gặp đôi lần, mỗi lần gặp không vượt được bảy mươi hai tiếng. Yêu nhau bốn năm nhưng thời gian thực sự cạnh nhau không đầy bốn tháng.
Có những lúc em tha thiết thèm được ở cạnh anh. Vào khoảnh khắc cuối ngày, khi phố tan tầm đường xe tấp nập, mình em đi về trên con đường quen thuộc là lúc cô đơn ập tới. Vào những ngày giao mùa, bệnh viêm mũi dị ứng của em trở nặng, hơi thở trở nên khó khăn, lòng người trở nên ngột ngạt. Vào những ngày tăng ca đến nửa khuya, em lọ mọ tự bắt xe, về nhà tự mình nấu tô mì, vừa ăn vừa nuốt nước mắt vào lòng. Những lúc ấy em cực kỳ thèm cảm giác ở bên cạnh anh. Thèm được vỗ về, thèm được an ủi, thèm được sẻ chia. Em muốn được như bao cô gái khác, có thể làm nũng với chàng trai mình yêu thương. Em muốn được người mình thương ở bên cạnh lúc khó khăn. Em muốn có một tình yêu bình dị, ấm áp. Nhưng em cũng rất rõ ràng rằng em chỉ cảm thấy vui và hạnh phúc khi người đó là anh, mà không phải một ai khác.
Không phải em chưa từng xao động. Dù sao em cũng được xem là “người đẹp của công ty”. Những ngày lễ lớn nhỏ anh chỉ có thể gửi những lời chúc qua màn hình điện thoại lạnh băng, còn chàng trai khác có thể tặng em hoa, mời em đi ăn. Những lúc em mệt mỏi, anh chỉ có thể điên cuồng gửi tin an ủi trong lúc em vùi mình trong chăn rơi nước mắt, những chàng trai khác có thể lau nước mắt cho em nếu em cho phép họ làm điều đó. Những lúc mình giận hờn, chàng trai khác chắc sẽ đến tận cửa năn nỉ làm lành nhỉ, anh chỉ có thể nhờ người thân gọi điện cho em khi em chặn mọi phương thức liên lạc. Nhưng dù đối lập nhau đến thế em vẫn không thể ngừng yêu anh, trái tim vẫn kêu gào tên anh, trí nhớ liên tục nhắc cho em nghe những kỷ niệm của mình.
Không phải em chưa từng muốn buông bỏ. Những ngày Sài Gòn mưa lớn em vừa dắt chiếc xe chết máy ngoài đường vừa nếm vị mặn của nước mắt hòa với nước mưa. Những giọt mưa quất vào mặt và những tổn thương quất vào tim bỏng rát. Người ta yêu đương chỉ cần khó khăn là có thể tìm đến người yêu để được chở che, được an ủi. Em yêu anh không những phải vượt qua khó khăn một mình mà còn phải chịu đựng tương tư giày vò đến cùng kiệt cả tinh thần và thể xác.
Nhưng em vẫn muốn tiếp tục viết chuyện tình mình, vẫn muốn nắm tay anh đi qua hết thảy bão giông.
Yêu xa với người khác có dư vị thế nào em không rõ. Nhưng tình yêu của mình đúng như câu nói mà em từng đọc được: “Yêu xa giống như ngọn lửa trước gió, gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và làm bùng lên ngọn lửa lớn”. Mình đã có với nhau vô vàn kỷ niệm. Mình đã cùng nhau vượt qua những xích mích nhỏ, những hiểu lầm không đáng có. Mình đã cùng nhau chống đỡ khoảng cách ngàn cây số trong suốt bốn năm. Những điều bé nhỏ làm thành tình yêu lớn, những quan tâm nhỏ ghép thành một bức tranh yêu nhiều màu.
Yêu xa cho em hiểu sâu sắc hơn về cảm xúc của chính mình. Thì ra cảm giác yêu một người là như vậy. Dù cho ngồi xe lửa suốt 20 tiếng mới gặp được nhau cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Dù mới từ nơi 30 độ đến nơi 18 độ cũng cảm thấy ấm áp đến vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn cơm vỉa hè cũng cảm thấy như thưởng thức sơn hào hải vị. Dù lặng im ngồi bên nhau hàng giờ cũng chẳng thấy vô nghĩa. Thì ra yêu là khoảng cách ngàn cây số cũng như kề bên. Là đi đâu, đi bao xa không quan trọng miễn cùng nhau là được.
Em từng nói em không bao giờ đặt cược, bởi em thấy quá nhiều người xung quanh mình vì đặt cược mà mất hết. Nhưng em tình nguyện cược cả thanh xuân, cả yêu thương, cả cuộc đời mình để yêu anh. Vì thế anh phải nhanh lên nhé, nhanh lên trở về bên em./.
© Đinh Lê Tuyết Trinh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên | Blog Radio 860
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão
Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại
Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.

Từ thích đến theo đuổi
Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê.

Quê hương hai tiếng thân thương ấy
Quê hương hai tiếng thân thương ấy Nung nấu hồn thơ đến cháy lòng Cuộc sống mới thay da đổi thịt bao sắc màu rực rỡ mênh mông.

Tất cả chỉ là lần cuối thôi
Ừ tất cả chỉ là lần cuối thôi Dẫu cay đắng hay ngọt ngào cũng thế Nhưng anh ơi làm sao em có thể Khóc lần cuối cùng rồi quên.

Con à, khi về già hãy sống như ông nội con
Những lời ông nói, những từ ông giảng giải lúc nào cũng đầy ắp trái tim nhỏ bé của tôi, như truyền động lực để tôi bước tiếp mỗi ngày thật mạnh mẽ. Không khí thu mát mẻ, lá vàng khẽ rơi tôi mơ màng suy tư một ngày nào đó tôi cũng sẽ già đi, cùng con cháu đầy đàn, cũng làm vườn và kể cho chúng nghe những câu chuyện ngày xưa, cũng dạy cho chúng những bài học quý giá, cũng sẽ như ông trở thành một người đầy thông thái, cũng sống cuộc sống thật hạnh phúc trọn vẹn, sum vầy bên gia đình, cũng sẽ viết nên một cuộc đời bình dị và ý nghĩa như ông như bao người chúng ta.