Tuổi trẻ mà, đừng trốn tránh nỗi đau!
2016-11-16 01:30
Tác giả:
Tôi chẳng nhớ ra mình đã đi qua bao nhiêu mùa xuân. Tôi đang ở lưng chừng tuổi trẻ, có trong tay ít vụn vặt tài năng, có trong tim thật nhiều mơ mộng và có trong mắt chỉ những đẹp đẽ, nhưng còn thiếu khát khao để làm tuổi trẻ của mình xem như không trôi qua lãng phí. Hàng ngày tôi đến nơi làm việc, ngồi ở góc quen thuộc, ôm lấy màn hình máy tính và tai nghe cùng những bản nhạc lặp đi lặp lại. Rồi tôi trở về nhà. tắm rửa ăn uống và đọc vài trang một cuốn sách chọn ngẫu nhiên trên giá, rồi chìm vào giấc ngủ.
Chuyện hoài bão ai cũng muốn có. Nhưng có chăng do tính cách mỗi người lại khác nhau? Có người cứ bình bình trôi chẳng quá tha thiết điều gì. Có người lại luôn muốn bay nhảy và cháy hết mình. Riêng tôi chỉ nghĩ, nếu bản thân có sở thích nào đó, hãy thử dành chút thời gian cho nó, nuôi dưỡng nó theo cách riêng của mỗi người.
Tuổi trẻ này, đừng chăm chăm đi kiếm tìm "hạnh phúc" mà hãy hoàn thiện bản thân mình một cách tốt nhất có thể. Cũng đừng trốn tránh thứ gì cả, kể cả nỗi đau. Thử làm việc mình chưa từng làm, đến những nơi chưa từng đến, hoặc nếu có lỡ bị ngã vào một tình yêu buồn bã, cũng cứ kệ đi. Thất bại hay buồn thương không phải thứ để tránh, nó là trải nghiệm để biết bản thân từng như thế nào.

Người ta nói rằng họ không đủ kiên nhẫn với những thứ không rõ ràng, những điều lưng chừng nửa đầu nửa cuối. Nhưng tôi nghĩ mọi thứ đều có từng bước đi của nó, lưng chừng mà bước tiến lên thì sẽ tới đỉnh, lưng chừng mà quay ngược lại thì sẽ trở về đồng bằng. Tôi hai mươi lăm, đứng ở lưng chừng mọi thứ, chuyện tình cảm không có, công việc mơ hồ, đôi lúc cũng nản lòng muốn buông bỏ lắm chứ, nhưng trải qua những lần từ bỏ sự lưng chừng mà mình đã cố gắng có được từ vạch xuất phát, tôi rút cho minh nhiều bài học về sự kiên nhẫn và suy nghĩ thấu đáo hơn.
Giai đoạn đầu tiên lúc nào cũng là giai đoạn khó khăn và cần nhiều quyết tâm nhất. Khi những viên gạch đã ngay ngắn, thẳng hàng, cách người ta xây nên một ngôi nhà cũng hào hứng và tự tin hơn. Tôi cố gắng trưởng thành hơn, làm một điều mà người ta gọi là lao vào công việc, dùng hết tâm trí và sức lực cho một mục tiêu để sau này có thể tự tin mỉm cười. Tôi giống như đứa trẻ mẫu giáo lúc đầu không thích phải đến trường Tiểu học, nhưng rồi giai đoạn ấy qua đi, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành.
Chẳng ai định nghĩa nổi thế nào là một tuổi trẻ hoang phí phải không?
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ