Tuổi thanh xuân năm ấy
2016-09-05 01:20
Tác giả:
Sáng nay Sài Gòn yên ả đến vô tình, trời mưa cứ lất phất cứ ngỡ như ở nơi ấy - nơi đã vẽ nên câu chuyện kí ức cho cả ba chúng tôi.
Chuyện kể những ngày cuối tháng sáu của năm ba đại học, ngày mà cả lớp đang rối mù với hàng đống giấy tờ xin thực tập, Phong và Vinh cũng quay cuồng với chúng. Bạn biết đấy tuổi trẻ đâu thể thỏa hiệp với đôi chân mình vì lẽ đó mà chúng tôi đã quyết tâm “chạy trốn Sài Gòn” đến với một vùng đất mới nơi có hàng liễu thơ mộng rũ bên hồ Gươm, có mùa hoa sữa thơm nức lòng người, có những con phố chật chội mà quá đỗi bình yên và trên hết nơi đó còn có những người bạn luôn chờ đợi cả ba trở lại bất cứ lúc nào.
Kì thực tập của ba đứa là ba câu chuyện khác nhau, tôi theo bệnh viện làm công tác thiện nguyện ở mỗi chuyến đi, Phong thì vất vả cùng đoàn làm phim còn Vinh thì cả ngày chạy tin cho một tờ báo khá nổi tiếng ở Hà Nội. Căn nhà số 8 ở Mễ Trì Hạ là nơi an yên nhất sau những giờ làm căng thẳng trong niềm háo hức của những sự bắt đầu. Tôi không hẳn là một cô gái bình thường thích váy và hoa, mỗi lần shopping tôi lại tậu cả đống quần jean, baggy, mũ lưỡi trai và giày thể thao sặc sỡ, đến độ hàng năm phải thanh lí cho thằng em trai đang trong tuổi lớn.
Phong thì đơn giản hơn, cậu ấy luôn mặc cảm với ngoại hình nhỏ bé của mình, một chàng trai có tâm hồn của một cô gái luôn thích sự nhẹ nhàng, thích đọc ngôn tình và xem phim Hàn Quốc, cuối tuần cậu ấy sẽ bỏ hàng đống tiền và hàng đống thời gian để nấu ăn cho cả ba. Vì lẽ đó mà cả ba ưu ái gọi Phong là “chàng bảo mẫu” của gia đình nhỏ ba người.
Còn Vinh tôi luôn không hiểu cậu ấy là người như thế nào, cậu ấy khá sôi nổi với đám đông nhưng luôn có sự dằng co với cảm xúc của chính mình. Hàng đêm khi mọi người đã ngủ sâu người ta vẫn hay thấy cậu lạch cạch với chiếc điện thoại của mình, rồi ngày mai trên tường facebook lại có vài status khó hiểu như chính con người của cậu.
Thứ duy nhất ba chúng tôi có chung đó là sự nhiệt huyết của tuổi trẻ và thích khám phá những điều mới mẻ. Phong và Vinh là một đôi bạn thân thiết trước khi cho tôi nhập hội, mặc dù đã học chung với nhau khá lâu nhưng tôi không thân mấy với hai chúng nó. Nói là hai chàng trai có vẻ không sai nhưng rõ ràng chúng bạn vẫn luôn mặc định các cậu ấy là những người có tâm hồn dễ vỡ, thích làm màu và đôi lúc im lặng như tờ, ừ thì các cậu ấy là Gay… Tôi lại chiễm chệ ngồi ở vị trí hàng đầu cho sự mạnh mẽ kiêm luôn chức vụ người đàn ông của gia đình.

Chuyến thực tập kéo dài ba tháng trong cuộc đời, không nhanh không chậm nhưng nó làm thay đổi về nhận thức của cả ba đứa. Do đặc thù công việc Phong hay đi xa hơn hẳn so với bọn tôi, vì thế lúc ăn uống sinh hoạt tôi hay làm cùng Vinh. Cậu ấy khá lười biếng trong vấn đề dọn dẹp, nói không ngoa rằng cậu ấy vô tích sự trong công tác làm sạch nhà cửa. Thời gian đầu sống chung tôi luôn là người cằn nhằn thậm chí có hôm gây cấn hai đứa muốn lao vào đánh nhau để phân biệt thắng thua. Hôm nào có Phong thì mọi chuyện êm xuôi hơn, còn bằng không thì ngược lại, Vinh là người đàn ông chuẩn của xã hội đấy, vừa đẹp trai vừa kiếm tiền giỏi nhưng lại là là kẻ bất tài khi ở nhà. Cuối tuần thay vì chờ Phong nấu ăn cho, đôi lúc cả ba cũng tập tành đăng kí đi phượt trên diễn đàn để xem điều đó vui như thế nào. Lúc đi Vinh sẽ là người chở tôi và Phong sẽ đi cùng người lạ, lúc đầu hai “người đàn ông” đòi đi chung nhưng tôi nhất quyết không chịu, dù gì chuyện phượt cùng người lạ may rủi hay có những điều tiêu cực xảy ra đặc biệt là đối với đứa con gái như tôi. Cuối cùng nghị quyết tôi ban hành đã được chấp thuận. Do máu nhân văn có sẵn mà bọn tôi quyết định chinh phục Tây Tiến nơi có đỉnh Pha Luông huyền thoại, đường dài lại ngay dịp mưa bão có mà nhớ đời, nhưng ngồi ngẫm nghĩ lại mà thấy cuộc đời đáng để sống và đáng để đi.
Suốt chuyến đi hai đứa trẻ cứ luyên thuyên không ngừng, kể chuyện nơi làm việc, về con người mà hai đứa đã gặp trong chuyến đi, về gia đình và những câu nói không đầu không cuối. Tôi từng nghe đâu đó có người nói rằng tình cảm của một người sẽ thay đổi nếu như họ hay trò chuyện và ngồi sau xe của đối phương. Nghe có vẻ mơ hồ nhưng rõ ràng tôi đã bị điều đó hạ gục, năm ấy sau chuyến đi tôi đã yêu người không nên yêu và lặng lẽ với mối tình đầu không nên có.
Có những câu chuyện không hẳn là vui nhưng nó không phải là quá buồn, chuyện của tôi và Vinh là câu chuyện như thế. Chúng tôi vẫn cười nói, kể chuyện, và đi cùng nhau ở mỗi cung đường. Những cái ôm, những vòng tay sau xe, những nụ hôn không phân định được mùi vị của tình bạn hay tình yêu vẫn thường tái diễn. Mỗi lần hôn nhau xong tôi vẫn hay sờ tay lên tim cậu ấy xem thử nó có lỗi nhịp nào khác không, nhưng chưa bao giờ tôi biết được vì tiếng nhịp đập của tim mình đã lấn át cả con người tôi rồi. Còn nhớ đêm ở đồn biên phòng Pha Luông tôi ghé vào tai cậu nói:
“Sau khi về lại Hà Nội mình không nên nằm cạnh nhau nữa, mày không được ôm tao khi ngủ và cũng đừng có mà nhìn tao bằng ánh mắt đó nữa nghe chưa?”
Nghe xong Vinh im lặng chỉ là một cái lắc đầu khó hiểu. Chuyến đi vội vã hay do tim mình đã quá vội, trời mưa như trút nước cứ tấp vào mặt cậu ấy, ngồi sau xe lâu lâu tôi hay choàng tay lên trước vuốt gương mặt đấy cho đỡ lạnh và để cậu ấy tập trung lái xe hơn. Vinh không phủ nhận mình thích con trai, nhưng cậu vẫn luôn nghĩ về tôi khi đi xa lấy tin ở những tỉnh lân cận khác. Thế đấy cuối cùng Vinh có chịu nghe lời tôi nói lúc ở Pha Luông đâu…

“Anyway the wind will blow” là câu chữ vừa được khắc trên người tôi, nó nằm dọc eo bên trái, hôm nay Vinh dẫn tôi đi xăm ở phố Hoàng Cầu. Cậu nói:
“Đợi khi vết xăm sắp lành tao sẽ véo để nó sưng tấy trở lại.”
Tối đấy cậu thì thầm ghé tai tôi mà nói:
“Dù thế nào thì gió vẫn cứ thổi nghe chưa, đừng vì bão táp hay lũ lụt mà ngừng thổi, sau này khi mà Hà Nội nóng như những ngày này thì mang gió đến mà thổi, thổi mạnh vào cho đỡ ngột ngạt, đôi khi mát quá tao lại ở đây luôn, không về Sài Gòn nữa”.
Chỉ nhiêu đó mà đêm nay tôi mất ngủ, trong tất cả ba đứa luôn ngầm hiểu rằng chuyện đã đi xa quá rồi và khi về Sài Gòn nó sẽ chỉ là kỉ niệm. Phong không thích ra ngoài nhiều, cậu ấy yêu nơi mình ở vì thế người đi đường sẽ thường xuyên bắt gặp tôi và Vinh như một đôi tình nhân đúng nghĩa.
Hôm nay trời thủ đô vẫn nóng như bao ngày, hai đứa lại dắt nhau lên Đinh uống nhãn lồng hạt sen, vị ngọt của nhãn làm tim xao xuyến như tình cảm mà tôi dành cho Hà Nội và cho cậu ấy. Thỉnh thoảng hai đứa vẫn vô tình chạm mắt nhau, cậu ấy ngồi trầm ngâm nhìn ra Bờ Hồ lộng gió, cứ miên man chìm vào đống suy nghĩ hỗn độn của mình. Những lần cafe cùng nhau bọn tôi ít khi nói chuyện, chủ yếu ngồi nhìn trời nhìn đất, nhìn sự tấp nập hối hả của những người đi đường hoặc chỉ đơn giản là ngồi suy nghĩ vu vơ… Lần này Vinh buộc miệng hỏi:
“Hay là sau này mình cưới nhau đi, mày sẽ làm bức bình phong cho cuộc đời tao chứ?”.
Tôi phá lên cười nhưng cũng không quên trả lời:
“Chắc không có ngày đó đâu, về tới Sài Gòn tụi mình đã chia tay nhau rồi vì thế thôi mộng mơ đi chàng trai à”.
“Đừng nói thế.”
Câu nói ấy khiến tôi rưng rưng muốn khóc.
Hôm đấy về lại nhà, chẳng ai nói với ai tiếng nào, suốt mấy ngày trời cả hai cứ im lặng…
“Hà Nội ơi thu đến rồi sao
Dòng thời gian cứ trôi êm đềm
Hoa sữa thơm nồng hòa trong gió
Ϲon đường xưa vàng úa bóng hình ai”
Lời bài hát Hà Nội mùa lá rụng cứ văng vẳng bên tai, không hiểu sao nước mắt cứ chảy dọc dù khoảng cách của chúng tôi chỉ cách nhau bởi một chiếc gối. Lời bài hát không đến nỗi buồn nhưng bởi vì chúng ta buồn, nỗi buồn về một mối quan hệ không được đặt tên, không tới đâu nhưng cũng chẳng thể lùi, cứ âm ĩ qua ngày làm người ta phải hao mòn sức lực. Hà Nội buồn rồi đấy thế còn Sài Gòn có đang vui không?

Thức dậy ở đảo nhỏ làm cả hai phấn khởi vô cùng, lần này tôi sẽ được bơi biển, được ngắm bãi đá trong truyền thuyết, được nhìn tàu bè vào cảng lúc trời đêm và còn được nép sau xe Vinh đi trên những cung đường mới toanh nữa. Tối đấy trời mưa tầm tã, nhìn ra phía biển vừa sợ vừa thích thú, lúc này tôi mới buộc miệng hỏi người bên cạnh:
“Ngày này tháng sau tụi mình không còn ở Hà Nội nữa rồi, lúc đấy mày có nhớ Hà Nội không?”
Lúc trước Vinh là con trai thật sự, cậu cũng có người yêu cũng hẹn hò nhưng mãi đến sau này khi học đại học cậu lại thích con trai, điều duy nhất tôi nghe Vinh kể. Thế giới là một cuồng quay không phân định được đâu là điểm dừng, những người chúng ta đã và đang gặp trong cuộc đời này họ đến rồi đi đều có nguyên do cả. Bởi lẽ mà từ lúc nào chúng tôi lại vướng vào thứ tình cảm mơ hồ đó. Sau khi nghe xong câu hỏi Vinh im lặng vài giây rồi bảo:
“Tao nhớ mày hơn là nhớ Hà Nội.”
Nghe câu trả lời mà mắt tôi cay xòe như vừa bị nước biển tràn vào, biển hôm nay sao mặn quá! Biển đang làm tôi khóc, lần này tôi ôm cậu rồi khóc như một đứa trẻ, cậu im lặng, tôi thì nức nở, không gian chìm vào một nỗi buồn vô định. Rồi thì ngày mai trời sẽ hết mưa, bọn tôi sẽ chào tạm biệt biển để về với Hà Nội, nơi đánh dấu một bước ngoặt mới của tuổi thanh xuân năm ấy…
Sau này mỗi lần nhớ đến Hà Nội là có ngay hình ảnh của hai chàng trai đấy, sau chuyến thực tập ý nghĩa đó chúng tôi đáp cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất trong nỗi niềm riêng của từng đứa. Lần cuối cùng Vinh hôn tôi là lúc chào nhau ở sảnh chờ taxi trong sân bay, cái hôn tạm biệt và chào nhau như những người bạn từng yêu. Năm đó cũng là những ngày tháng cuối cùng của đời sinh viên, cho đến tận bây giờ cậu và tôi vẫn chưa bao giờ gặp lại kể cả Phong cũng thế. Sau chuyến đi, ba cuộc đời rẽ theo ba hướng khác nhau, thứ duy nhất tôi biết là Vinh và vài bạn cùng lớp được miễn học bổng đi nước ngoài, Phong về quê làm việc như một người lớn thật sự, còn riêng tôi thì vẫn vùi đầu vào những chuyến đi, ôm những trải nghiệm để viết về cuộc đời. Câu chuyện vốn dĩ đã đẹp rồi vì thế nếu nó cứ tiếp diễn không chừng lại đi theo một chiều hướng nào khác.
Hà Nội mùa thu đẹp nhất đối với bạn nhưng với riêng tôi Hà Nội đẹp nhất vào mùa hè, mùa của những nỗi nhớ khắc khoải nơi có cả ba đứa vừa đi vừa hát vừa kể chuyện tương lai. Chào Hà Nội với mối tình đầu không gọi tên, nơi khiến người ta mỉm cười khi nhớ lại …
© Hai Na – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Cứ yêu dẫu ngày mai có ra sao
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






