Tuổi 20 à, chúng ta sẽ lớn lên sau những bài học để đời
2020-10-21 01:24
Tác giả:
Trang Trương
blogradio.vn - Sau tất cả tôi muốn nhắn nhủ với chính mình là “Cô gái à, hãy cười nhiều hơn vì không ai cấm bạn cười trong hạnh phúc. Con gái đẹp nhất là khi cười mà. Hãy tự tin chính mình, không ai cản được chúng ta hạnh phúc. Hãy tự tạo cho mình một cuộc sống đầy ắp tiếng cười. Hãy cười trước khó khăn, vấp ngã và hãy cảm ơn những lần bị đau. Vì sau đó chúng ta sẽ lớn lên sau những bài học để đời”.
***
Thời gian có lẽ với tôi là thứ đáng sợ nhất. Bởi lẽ nó trôi qua thật nhanh, nhanh tới mức nó bắt tôi phải chạy đua theo nó một cách hối hả, cũng giống như mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày dạy tôi cách trưởng thành.
Thấm thoát, một cô bé ngây thơ hay lẽo đẽo theo mẹ trong những phiên chợ sáng hay những lúc giận dỗi bố ngồi một góc nhà khóc, những lúc nhõng nhẽo đòi bố mẹ mua đồ chơi hay có cả những lúc giành đồ ăn của em gái đã trôi vào hoài niệm. Tôi của hiện tại đã là cô gái tuổi đôi mươi.
20 tuổi, cái độ tuổi mà người ta vẫn nói là đẹp đấy tôi lại cảm thấy cô đơn. Và tôi đã luôn tự nhủ “Mình phải bắt đầu trưởng thành thôi”. Có lẽ khác với rất nhiều người, khoảng thời gian đẹp nhất của thanh xuân tôi đã phải trải qua nhiều sự mất mát.
Năm 17 tuổi, ở cái tuổi mà tôi đáng lẽ ra phải hồn nhiên, vô tư thì cuộc sống lại đem đến cho tôi những nỗi buồn. Trong những ngày cuối cấp của thời học sinh, bên cạnh việc bắt đầu ôn tập cho kỳ thi đại học sắp tới thì tôi phải mang theo nỗi đau lớn nhất của đời tôi. Đó là, chứng kiến sự ra đi đột ngột của bố.
Người bố hằng ngày vẫn ân cần chăm sóc cho cả gia đình, là trụ cột , là chỗ dựa tinh thần cho chúng tôi. Nhưng thật trớ trêu, ông trời đã cướp đi bố của chúng tôi mãi mãi.
Kể từ đó, trong mắt của cô bé 17 tuổi ấy luôn canh cánh một nỗi buồn. Nước mắt có thể tuôn ra bất cứ lúc nào bởi cô bé đấy vẫn còn quá non nớt để chịu đựng nỗi đau tinh thần đấy.
Có một câu nói mà bố tôi đã từng nói “Nếu Bố còn sống thì bố sẽ là người dẫn con vào cánh cửa Đại học”. Có lẽ, đó là câu nói làm thức dậy quyết tâm của tôi.
Tôi đã học điên cuồng để có thể quên đi nỗi nhớ bố, nỗi đau đớn đó thực sự quá sức với tôi. Tôi đã từng ghét ông trời và có lúc tôi đã giận “Bố”. Tại sao ông trời lại cướp đi bố tôi chứ? Tại sao bố lại bỏ con gái của bố đi? Nhưng rồi thứ tôi nhận lại được là sự im lặng. Bởi không ai trả lời cô bé ấy.
Nghĩ lại tôi thấy mình thật ngây thơ. Phải chăng đó là suy nghĩ của một cô bé chưa lớn? Gác lại những câu hỏi ngớ ngẩn, tôi lao vào học và học. Cuối cùng thì tôi đã đậu vào một trường Đại học.
Ngày nhận được kết quả trúng tuyển, cô gái ấy dường như được sống lại trong hạnh phúc mà đã từ ngày bố mất không còn được có. Tôi vỡ òa và thầm nghĩ về viễn cảnh học Đại học.
Cô gái ấy vẫn mơ về cuộc sống sinh viên thật đơn giản, mang theo bao ước mơ mà mọi người thường hay nói “ước mơ màu hồng”. Tôi bắt đầu lên kế hoạch tốt đẹp cho chuyến xa nhà đầu tiên. Mọi thứ lại trở nên thật tươi đẹp.
Quả thực cuộc sống tấp nập này đã dạy cho tôi rất nhiều điều. Khác với cô gái 17 tuổi luôn nghĩ thế giới này toàn màu hồng thì cô gái 20 tuổi đã nhận ra được cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cả.
Đối với tôi cuộc sống này như một áp lực. Có nhiều lúc tôi đã tự dằn vặt chính mình và ngồi khóc như một đứa trẻ trong căn phòng tối. Càng lớn tôi càng khó để chia sẻ mọi thứ với mẹ. Không phải vì tôi không yêu mẹ mà vì tôi thương mẹ rất nhiều. Tôi sợ mẹ tôi lo lắng, sợ những nếp nhăn ngày càng nhiều trên mặt mẹ, sợ mẹ sẽ mau già đi. Có phải khi con người ta bắt đầu trưởng thành đều như vậy?
Mọi suy nghĩ của tôi đều rất phức tạp, nó không còn đơn giản như tôi của ngày xưa. Tôi bắt đầu có những công việc làm thêm, có những mối quan hệ mới, có nhiều thứ thay đổi mới mẻ.
Bất cứ là điều gì thì thứ mà tôi rút ra được là “Không có gì là dễ dàng nếu ta không cố gắng”. Tôi từng nghĩ mình không cần lớn được không nhưng không, đó chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ thôi. Hãy nghĩ làm cách nào để vượt qua mọi khó khăn và đó mới là cách để tôi phấn đấu với cuộc sống này. Tôi đã cố gắng như vậy.
Ai rồi cũng có những lúc khó khăn muốn từ bỏ mọi thứ nhưng điều quan trọng sau những lần đấy mình học được gì. Có người đã dạy tôi rằng “Cho dù bạn làm gì thì hãy tin vào bản thân bạn và đừng bao giờ đánh mất đi giá trị của bản thân”. Chính vì thế tôi càng có chỗ dựa để hoàn thiện bản thân hơn phấn đấu vì mình hơn.
Là con gái, nhất là ở độ tuổi đẹp nhất này chúng ta có quyền sống vì bản thân nhiều hơn. Tôi cũng vậy. Tôi đã cho phép bản thân gác lại mọi âu lo, muộn phiền. Cô gái ấy sẽ không còn chuyện buồn nữa mà chỉ còn là những niềm vui.
Tôi sẽ yêu bản thân nhiều hơn, tôi sẽ mua nhiều hơn một chiếc váy, soi gương nhiều hơn mỗi ngày, dùng nhiều hơn một màu son, đi nhiều hơn một đôi giày và có thể là sẽ mở lòng nhiều hơn để có một mối tình tuổi 20. Phải chăng đó mới chính là cô gái được làm chính mình.
Tôi, cô gái tuổi 20 dù có khó khăn như thế nào vẫn sẽ đứng vững bằng đôi chân của mình. Mọi khó khăn đơn giản chỉ là những bài học thực hành cho tôi thêm kinh nghiệm.
Mạnh mẽ lên cô gái, hãy tập mỉm cười với cuộc sống chắc chắn cuộc sống sẽ mỉm cười lại. Hãy nhớ rằng cuộc sống này muôn màu muôn vẻ. Hãy chọn cho mình những màu sắc tươi sáng, ấm áp và rực rỡ hơn.
Sau tất cả tôi muốn nhắn nhủ với chính mình là “Cô gái à, hãy cười nhiều hơn vì không ai cấm bạn cười trong hạnh phúc. Con gái đẹp nhất là khi cười mà. Hãy tự tin chính mình, không ai cản được chúng ta hạnh phúc. Hãy tự tạo cho mình một cuộc sống đầy ắp tiếng cười. Hãy cười trước khó khăn, vấp ngã và hãy cảm ơn những lần bị đau. Vì sau đó chúng ta sẽ lớn lên sau những bài học để đời”.
© Trang Trương - blogradio.vn
Xem thêm: Cuộc đời sẽ không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.





