Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi 18 này, tôi thích sự cô đơn

2020-08-27 01:20

Tác giả: Dứa nhỏ


blogradio.vn - Tôi cảm thấy mình dường như không còn nhiệt huyết trong các mối quan hệ nữa. Tôi thu mình và cảm nhận những biến động của cuộc sống nhiều hơn. Những buổi chiều đi dạo trên cánh đồng gần nhà, tôi lại cảm thấy thanh thản và hạnh phúc đến lạ.

***

Đến một giai đoạn nào đó của cuộc đời, chúng ta ai rồi cũng sẽ làm bạn với cô đơn.

Tuổi 17,18 - tuổi của những thay đổi tâm sinh lý, tuổi của những trạng thái, cảm xúc lớn dần, ngày càng biến hóa. Nó dường như làm chủ cảm xúc tâm trạng chúng ta mỗi ngày. Căn bệnh này được mọi người hay gọi vui chính là “sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa đổ bão.”

Mẹ tôi thường tự hào vì quyết định đúng đắn của bà là cho tôi theo đuổi môn văn. Bà bảo tôi, bà cảm nhận được sự trưởng thành, chín chắn và tình cảm hơn của tôi. Tôi đã không còn là cô bé sốc nổi, ham chơi và lông bông trong những cảm xúc trẻ con như xưa. Tôi của bây giờ đã suy nghĩ nhiều hơn, đã biết yêu thương rộng hơn và đã biết vị tha.

Nhưng, tôi hiểu, môn văn chỉ là một người bạn đồng hành trên hành trình trưởng thành của tôi mà thôi. Tôi thay đổi bởi tôi đang dần trưởng thành. Tôi trưởng thành sau những cú sốc tâm lý, sau những sự thật mà tôi phải đối mặt. “Con người sẽ trưởng thành ba lần. Lần đầu là khi nhận ra mình không phải trung tâm của thế giới. Lần thứ hai là khi phát hiện ra dù cố gắng đến đâu vẫn có những việc cảm thấy thật bất lực. Lần thứ ba là khi biết rõ có những việc bản thân không thể làm được nhưng vẫn tranh đấu đến cùng” (Sống thực tế giữa đời thực dụng – Mễ Mông)

Tôi cảm thấy mình dường như không còn nhiệt huyết trong các mối quan hệ nữa. Tôi thu mình và cảm nhận những biến động của cuộc sống nhiều hơn. Những buổi chiều đi dạo trên cánh đồng gần nhà, tôi lại cảm thấy thanh thản và hạnh phúc đến lạ.

Bạn bè bảo tôi thay đổi thật rồi, tôi không thích đùa vui nữa. Tôi dành nhiều thời gian đó cho việc đọc sách và học tập. Tôi thích một tôi nỗ lực hơn. Không biết kết quả sẽ ra sao nhưng nếu đã cố gắng hết mình tôi sẽ không phải hối hận.

Số lần khóc trong đêm khuya của tôi có lẽ còn nhiều hơn những lần tôi đã khóc hồi bé. Tôi sau khi màn đêm xuống thật nhạy cảm và tâm trạng. Cái cảm xúc chết tiệt tuổi đôi mươi chênh vênh như con thuyền nhỏ ngoài khơi có thể bị sóng đánh rồi chìm xuống lòng biển bất cứ lúc nào. Giọt nước mang vị mằn mặn cứ thế tuôn. Nó là những bất lực, những tiếc nuối, những ân hận muộn mằn và những hoang mang cho một tương lai mờ mịt xa tít tắp.

Tôi biết yêu thương nhiều hơn. Trước đây khi còn quá vô tư sống hạnh phúc trong tình yêu thương của ông bà, cha mẹ, tôi không thể cảm nhận được hết sự hy sinh mà mọi người đã dành cho tôi nhiều như thế nào. Bây giờ, ngồi đếm những sợi tóc bạc của bà của mẹ, nhìn thấy những vết chai sạm trên đôi tay của cha, thấy tuổi của ông bà ngày càng cao, tôi thấy sợ. Sợ một ngày nào đó khi tỉnh giấc sẽ không còn được nhìn thấy họ nữa. Nỗi sợ ấy luôn thường trực, vì vậy tôi cố gắng từng ngày để được bên họ, nói chuyện với họ nhiều hơn, dùng hết thảy những yêu thương trên thế gian này để bù đắp cho những vất vả hằn sâu qua năm tháng.

Tôi học cách kiềm chế những cảm xúc tiêu cực. Thay vì càu nhàu gắt gỏng tôi học cho mình cách mở lòng nhiều hơn, chấp chứa bao dung, cười nhiều hơn với những người thân yêu xung quanh mình. Khi nhìn em trai cãi lại bố mẹ , tôi chợt thấy hình bóng của mình trong đó. Hình như nó đã là tôi của một thời, vô tư và vô cảm với tình cảm của đấng sinh thành. Những cảm xúc tiêu cực như con quỷ dữ cắn nuốt phần thiện lương, tạo ra một tôi hẹp hòi và ích kỉ như thế.

Tôi của ngày hôm nay đã hiểu bản chất thật sự của một mối quan hệ là như thế nào. Nó không phải những câu nói sáo rỗng hay những vật chất qua lại. Nó là sự chia sẻ, cảm thông, thấu hiểu và giúp đỡ nhau khi cần thiết. Không quan trọng phải gặp nhau thường xuyên hay không, không quan trọng là tặng nhau cái gì, chỉ cần bạn ở đó - tôi ở đây nhưng chúng ta luôn có nhau khi hoạn nạn, khó khăn. Cô bạn thân nhất của tôi giờ đang ở cách tôi khá xa về khoảng cách địa lý, chênh lệch nhau 3 múi giờ. Nhớ lại ngày cô ấy quyết định đi du học ở một đất nước xa lạ, tôi đã rất tuyệt vọng, rất buồn vì nghĩ xa nhau rồi chúng tôi có thể không thân nữa. Nhưng những cuộc trò chuyện thâu đêm, những quan tâm của cô ấy khiến cho tôi hiểu tình bạn thực sự không phải lúc nào cũng cận kề nhau, mà là lúc tôi cần, cô ấy luôn ở bên. Trong các mối quan hệ cũng vậy. Chúng ta dường như dành một phần ba cuộc đời người để xây dựng tình bạn, nhưng lúc nhìn lại, có mấy người thực sự ở lại bên ta?

Càng lớn, nhận thức của tôi cũng “thực dụng” hơn một chút. Tôi nỗ lực kiên trì hơn với ước mơ của mình. Bởi tôi sợ mình chạy quá chậm so với tuổi già của bố mẹ, sợ đến lúc bản thân mình đạt được thành công thì bố mẹ đã đi thật xa. Tình yêu của tôi không chỉ là cảm xúc, mà nó luôn có sự tồn tại của lí trí. Chỉ khi thật sự cố gắng thì tôi mới có thể tham gia vào hành trình cùng với người mà tôi thích. Ngay cả đẳng cấp cũng không ngang bằng, vậy tôi lấy tư cách gì mà theo đuổi người ta đây?

Tuổi 18 này, tôi thích sự cô đơn. Tôi cô độc trong thế giới của chính mình, tôi dành những nốt trầm lặng xuống để có thể lắng nghe bản thân nhiều hơn, hiểu hơn về chính tôi. Tôi đang đi trên hành trình tìm con người của tôi thực sự, đang trên hành trình nỗ lực đến tương lai mà tôi hằng khao khát. Thật ra, cô đơn cũng không đáng sợ như các bạn nghĩ.

Bạn thân mến, nếu bạn đang hoang mang với những cô đơn không đợi mà đến, đang áp lực với những thay đổi bất thường của tuổi đôi mươi, thì hãy dũng cảm đối mặt và vượt qua nó. Cô đơn chính là người bạn ở lại trong khi tất cả đã bỏ ta mà đi, là lăng kính giúp ta soi chiếu từng ngóc ngách tận sâu trong tâm hồn mình. Cô đơn để trưởng thành, như vậy rất tuyệt phải không?

© Dứa nhỏ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Càng trưởng thành càng cô đơn | Radio Tâm Sự

Dứa nhỏ

Tôi không có tài năng gì đặc biệt. Tôi chỉ có sự tò mò đầy nhiệt huyết

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hẹn nhau ở ngày mai

Hẹn nhau ở ngày mai

Giá như mọi thứ diễn ra chậm một chút, để cô có thể nói cảm ơn cậu, chậm lại một chút để cô có thể tặng cậu một ly nước, chậm lại thêm một chút, đủ để cô có thể kịp nói rằng, cô thích cậu. Và giá như mọi thứ diễn ra chậm thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, để cậu cũng có thể nói, rằng cậu rất thích cô.

7 mẹo để cải thiện chứng nghiện điện thoại của bạn

7 mẹo để cải thiện chứng nghiện điện thoại của bạn

Trung bình, chúng ta dành 7 tiếng mỗi ngày để sử dụng các thiết bị điện tử như điện thoại, máy tính bảng… Trong đó, theo trang Exploding Topics, thời gian sử dụng điện thoại thông minh trung bình của một người là 3 tiếng 15 phút. Nếu bạn không thể rời tay khỏi chiếc smartphone, có thể những mẹo dưới đây sẽ giúp bạn cải thiện chứng nghiện điện thoại của mình.

Nắm chặt tay nhau

Nắm chặt tay nhau

Xin một lần nắm chặt lấy tay nhau Điểm tháng năm cùng bạc màu mái tóc Để đôi tay già nua gầy run rẩy Vẫn luồn vào tay nắm chặt đôi tay.

Gửi vào biển

Gửi vào biển

Gió kéo về réo gọi dãy phi lao Sóng rì rào thả chồng xô bờ cát Biển hát khúc ngân vang tiếng lòng ta gửi Hòa mây trời xoa dịu trái tim đau.

Để không phải hối tiếc khi ngoảnh đầu nhìn lại

Để không phải hối tiếc khi ngoảnh đầu nhìn lại

20 tuổi, 40 tuổi hay 60 tuổi, hãy sống trọn từng phút giây. Đây là cách duy nhất để bạn không hối tiếc khi ngoảnh đầu nhìn lại những gì đã trải qua.

Hãy yêu nhau thật lâu

Hãy yêu nhau thật lâu

Cùng nhau tay nắm lấy Dù có là bao lâu Nắm chặt đừng buông nhé Hãy yêu nhau thật lâu.

Đến bao giờ thì em hiểu được

Đến bao giờ thì em hiểu được

Đến bao giờ thì em mới hiểu được Những ngọt ngào mà em đã từng trao Trái tim anh bỗng lỡ một vài nhịp Ôi cô bé nhỏ nhắn của anh ơi.

Cơn giông đã xa rồi

Cơn giông đã xa rồi

Người giám đốc của nhà máy và cả người phó giám đốc kia, họ đã từng là hai người lính vào sinh ra tử của thời chiến tranh mưa bom bão đạn, và nay họ lại một lần nữa xung trận trong một mặt trận hoàn toàn mới, mặt trận kinh tế.

Đợi một người đâu biết có còn thương?

Đợi một người đâu biết có còn thương?

Cuộc tình buồn chỉ có vậy mà thôi Anh xa rồi, anh đâu cần nhớ nữa Chỉ mỗi em và con tim nức nở Đợi một người đâu biết có còn thương?

Đâu là vũ khí sắc nhọn xóa tan mọi khoảng cách?

Đâu là vũ khí sắc nhọn xóa tan mọi khoảng cách?

Không có con đường dẫn đến sự chân thành, sự chân thành chính là con đường.

back to top