Từ cửa sổ của hai nhà đối diện
2016-11-30 01:15
Tác giả:
...Dưới chân núi đá chồng, chạy dọc theo con đường liên thôn là những vườn nho bạt ngàn của dân xóm Chùa. Con đường ngang bốn mét vừa mở cắt đôi khu vườn liền kề của hai gia đình hàng xóm là ông bà "Chín đàn "và ông bà "Năm xị" thành hai nhà vườn đối diện nhau. Họ được gọi tên theo thứ tự sinh ra trong nhà kèm theo một đặc điểm nào đấy, như ông Chín đàn Guitar cực hay. Nghe đồn vì tài này mà ông lấy được vợ. Còn ông Năm, tửu lượng cao nổi tiếng vùng này vì không bao giờ về nhà sau khi uống chưa đủ say, nên giới ăn nhậu tặng luôn biệt danh này.
Con bé Xuân là con gái một của bác Chín và thằng Phong là con trai đầu của bác Năm. Chúng cùng tuổi, học tiểu học cùng lớp, lại ở gần nhà nhau nên chơi thân với nhau lắm. Với trẻ con vùng này, niềm vui là tắm sông, bắn bi, nhảy dây và hái trộm xoài, ổi của nhà chùa. Mỗi sáng, con bé Xuân luôn là người sang nhà thằng Phong gọi nó đi học cùng. Thỉnh thoảng mới có dịp để thằng Phong qua gọi bạn vì nó lười học hơn Xuân. Thế nhưng với thân hình to cao hơn chúng bạn, Phong là "thần hộ mệnh" luôn che chở, bảo vệ cho Xuân trước sự ăn hiếp của đứa khác. Nó hay tuyên bố một câu "sặc mùi phim ảnh":
- Đứa nào đánh Xuân tức là đánh tao đấy!
Cứ như thế, hai đứa trẻ ở hai nhà đối diện qua một con đường nhỏ thân thiết với nhau nhiều hơn qua thời gian. Khi học đến lớp năm, con Xuân đã biết ăn mặc hơn hẳn, đồng phục là ủi thẳng băng, chải chuốt tóc điệu đà và biết mắc cỡ khi thằng Phong nắm tay. Còn Phong bắt đầu cao hơn, tiếng nói khàn khàn vỡ giọng. Trong lòng nó cảm thấy thích thú khi được cùng ngồi vắt vẻo trên cây xoài cùng Xuân để vừa ăn vừa nói chuyện. Bây giờ, mỗi khi ra tắm sông, Phong hay nhìn Xuân qua lớp áo ướt khiến nó thẹn thùng đỏ mặt. Khi đó con bé lấy tay che ngực hét lên:
- Sao nhìn người ta dữ vậy?

Hết mùa hè là đến ngày tựu trường. Năm nay hai đứa bạn lên lớp sáu nhưng học khác trường. Tuy vậy, chúng vẫn chung một đường ra thị xã mỗi buổi trưa. Đoạn đường dài bảy cây số đủ cho Phong kể chuyện trên trời dưới đất cho Xuân nghe. Lên cấp hai, con bé Xuân dậy thì, thật xinh trong chiếc áo dài trắng. Phong cũng chỉn chu hơn, tóc chải đường ngôi và áo trắng bỏ vào quần xanh. Vẻ ngoài đã nghiêm túc chứ không như lúc học trường làng, cậu ấy tóc bù xù, áo quần dính đầy mực.
Thế rồi nhiều mùa phượng vỹ rơi đỏ sân trường mùa hè, những cây bàng trút lá mùa đông, hai đứa trẻ ngây thơ đã trở thành hai học sinh lớp 12. Chúng vẫn rủ nhau đi học, vẫn qua nhà nhau chơi nhưng không còn leo cây hai trộm trái nữa. Chúng đã có một địa điểm gặp gỡ riêng của nhau, đó là vườn nho của hai gia đình. Mượn cớ chỉ dẫn nhau ôn tập để thi tốt nghiệp, chúng ngồi cùng nhau nơi ghế đá dưới bóng giàn nho trĩu nặng những chùm nho căng mọng. Phong thích cắn vào trái nho lung lay trên giàn, ngọt ngào như khi hôn lên môi Xuân vậy. Riêng Xuân lại thích dựa vào vai nó để cảm nhận hơi ấm cùng nhịp thở gấp của chàng trai mà cô bé yêu thương. Hai bạn trẻ quấn quít mối tình đầu trong màu xanh của lá, của tiếng chim sẻ, chim quyên trên cành. Họ thường giao kết:
- Chúng mình sẽ không bao giờ được quên nhau. Đây là lời thề nơi vườn nho nên có ông Thần nông chứng giám đó nha!
Nhưng cuộc đời có bao giờ êm đềm mãi đâu.
Ba Xuân bị bệnh nặng rồi mất. Trước khi nhắm mắt, ông di ngôn phải gả con gái cho gia đình một người bạn thân của ông buôn bán khá giả ngoài chợ thi xã và chỉ để tang ông một năm. Hết tang sẽ tổ chức cưới liền cho Xuân. Thật ra, ông Chín đàn không phải người xấu. Trái lại, ông là người cha rất có trách nhiệm và thương con. Ông muốn cuộc đời đứa con gái cưng duy nhất của ông về làm dâu nhà khá giả cho được sung sướng. Hơn nữa, ông không muốn con gái mình lấy Phong vì ba cậu ta say xỉn tối ngày, nhà lại khó khăn vì có đến năm đứa con.
Thế là ngày Phong ngồi học năm thứ nhất đại học Sài Gòn là lúc Xuân lên xe hoa về nhà chồng. Phong nhận được thiệp hồng nhưng không đủ sức chịu đựng để về chia vui trong ngày người mình thương vu quy với kẻ khác. Nỗi đau này khiến Phong mạnh mẽ hơn. Chàng quyết giành kết quả tốt nhất để thành công trong cuộc sống, cho gia đình Xuân nhận ra phán xét của họ là sai! Nơi miền quê, Xuân nước mắt đầm đìa, lòng chua xót khi chẳng thấy bóng dáng Phong trong tiệc cưới. Vậy là nàng hiểu Phong không thể tha thứ.

Bảy năm sau...
Vẫn hai ngôi nhà đối diện nhau qua con đường liên thôn, nhưng đã có nhiều đổi thay xảy ra với người sống trong đó. Phong trở thành một kỹ sư cơ khi có bằng loại giỏi. Sau khi ra trường, chàng đi làm cho một công ty sản xuất máy móc. Sau ba năm làm việc cật lực, Phong có trong tay một số vốn cùng kiến thức thực tế. Chàng về quê, mở công ty sản xuất máy nông cụ ngay tại nhà. Ba Phong sau khi nhận ra vì mình mà con mất người yêu, ông đã bỏ rượu. Công ty của giám đốc Phong làm ăn ngày càng phát triển nhưng anh không vui. Bởi vì bên nhà đối diện, Xuân đã ly hôn với chồng sau bảy năm lấy nhau không có con. Mặc dù bác sỹ kết luận là lỗi của người đàn ông nhưng nhà chồng bảo thủ và mê tín không tin.Họ khăng khăng tin lời thầy bói phán: Xuân mang nghiệp chướng nên "gái độc không con"! Vậy là Xuân trở về nhà với nỗi mất mát quá lớn.
Phong vẫn còn yêu Xuân, rất yêu nữa là đằng khác khi mỗi ngày chứng kiến hai mẹ con nàng sống khép kín trong ngôi nhà cũ kỹ. Rất nhiều lần chàng muốn bước sang để lại được cầm tay Xuân, hôn lên đôi môi người con gái mở trái tim yêu thương đầu đời của chàng. Nhưng chàng lại sợ Xuân nhầm đó là sự thương hại, hoặc vì mặc cảm không còn xứng đáng nên nàng từ chối. Có hai người biết tâm trạng của Phong, đó là cha mẹ chàng khi nhiều lần nhìn thấy con trai mình đứng nhìn theo bóng Xuân vất vả cùng mẹ mang nho ra chợ bán. Họ còn nghe Phong trong lúc say vì đi xã giao hợp đồng về, đã gọi tên Xuân rất nhớ nhung. Hai ông bà cùng bàn bạc với nhau sẽ bí mật sang nói chuyện với mẹ con Xuân, mong hai nhà vượt qua mọi định kiến và thị phi để kết duyên cho hai đứa.
Xuân biết tình cảm của Phong dành cho nàng như ngày xưa. Nàng vẫn khóc khi nhớ đến câu hứa hẹn ngây thơ dưới giàn nho của hai đứa. Nhưng nếu mọi chuyện không bắt đầu lại từ phía gia đình Phong thì nàng chẳng bao giờ can đảm đến bên chàng.
Từ cửa sổ hai căn nhà đối diện, có hai đôi mắt của hai kẻ từng yêu, đang yêu, mãi yêu vẫn đau đáu nhìn về phía nhau...
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…







