Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tự cảm mùa vu lan

2013-08-30 05:36

Tác giả:


Blog Family - Khi còn nhỏ, con như cây non dựa vào mẹ cha mà lớn lên. Khi cha mẹ về già con sẽ là thân cây cao đầy nhựa sống bên mẹ cha mỗi mùa mưa bão. Hãy tin ở con ba mẹ nhé.



Hôm nay con đi chùa, cài lên mình một bông hồng đỏ thắm và con thấy đâu đó những bông hồng trắng thấp thoáng trên ngực áo của những người con. Một mùa Vu Lan nữa lại về bỗng nhiên nước mắt con lại rơi.

Con thương ba mẹ, cả đời hy sinh vất vả. Mẹ có ngại gì chợ búa đêm khuya. Những ngày hè nắng miền Trung cháy da thịt, hun nóng cả mặt nhựa đường, mười tiếng một ngày mẹ ngồi ngoài đường buôn bán. Những ngày đông rét buốt, gió bấc rít trên những mái nhà. Mẹ con dậy từ bốn giờ sáng chuẩn bị cho buổi chợ sớm, một mình mẹ giữa con đường vắng đầy sương trong khi con vô tâm cuộn mình trong chăn ấm biếng lười. Hè này con về nhà, chiếc xe của mẹ cũ lắm rồi mỗi lần nổ máy mẹ phải đạp đến đứt hơi, lưng mẹ lại thêm đau uống thuốc mãi vẫn không khỏi. Xe mẹ cũ lắm rồi tiếng bịch vang lên không dứt mỗi khi chạy, có lần xe lên dốc bỗng nhiên tắt máy làm mẹ ngã lăn ra đương, thịt, cá, rau, củ dập nát, may mà mẹ không sao. Con bảo mẹ mua xe mới, mẹ nói xe vẫn còn chạy được, mẹ dành tiền đó để lo cho con ăn học, lúc đó con lại thấy mình vô dụng. Giá như con đủ lớn để đỡ đần cho mẹ, giá như con kiếm được thật nhiều tiền để mẹ con thôi vất vả. Mỗi lần bàn tay mẹ ôm lấy khuôn mặt con, mỗi khi tay con đan trong lòng bàn tay mẹ con cảm nhận được sự chai sần, thô ráp. Con yêu sao đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay quanh năm bám mùi thịt cá, con yêu cả mùi mồ hôi mặn chát, yêu vết chân chim nơi khóe mắt, yêu giọng nói dịu hiền, yêu cả cái cách mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên bảo mỗi lúc con sai. Trọn đời này làm sao con trả được ơn mẹ hiền.

Ba con luôn nghiêm khắc, hay đánh mắng và chẳng bao giờ nói lời yêu thương. Con đã từng giận ba nhiều lắm, đôi lúc con ghét ba và ước gì ba đừng là ba của con. Con ước giá như ba hiền từ và tâm lý như những ông bố trong phim. Rồi ngày con rớt đại học, con thấy ba chẳng đánh mắng, la rầy. Ngày con quyết định nộp NV2 vào một trường ĐH bất chấp ba ngăn cấm, con thấy ba im lặng, buông xuôi và bất lực. Ngày con học xa đau ốm bệnh tật, con thấy ba gọi điện dặn dò, giọng nói lo lắng và run run như sắp bật khóc. Ba chẳng bao giờ thể hiện mà chỉ âm thầm thương yêu con cái. Ba đánh mắng vì con lười ăn nhưng khi con khóc ba thịt con gà mái tơ duy nhất của nhà. Ba bắt con quỳ xơ mít, đánh sưng bàn tay mỗi khi con hư nhưng rồi âm thầm như thế ba bảo mẹ lấy dầu xoa bóp cho con. Ngày con về sống với ông bà những ngày ba về thăm con, đêm đến con thấy ba ôm con vào lòng ấm áp.

Con lớn lên biết nói cảm ơn khi được giúp đỡ và xin lỗi khi làm việc sai trái. Vậy mà chưa bao giờ nói được một tiếng cảm ơn ba mẹ. Ai sinh thành dạy dỗ, ai lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ, ai thức suốt đêm thâu mỗi khi con đổ bệnh lúc trái gió trở trời, ai luôn yêu thương và lo lắng, con đi xa ai nhớ, con buồn ai thương. Chưa bao giờ con nói được một lời xin lỗi khi chẳng lo học hành, khi không ngoan, khi cãi lời làm ba mẹ buồn lo.


Tại sao lại thương yêu con nhiều đến thế, mẹ bảo vì con là con của mẹ, không thương con thì thương ai. Tình mẹ cha là thế đối với con cái mẹ cha có tiếc gì, cả đời hy sinh, mẹ bảo đồng tiền mẹ kiếm ra cũng chỉ vì con cái, chứ ba mẹ già rồi sống sao mà chả được. Ba bảo chẳng cần con sau này đưa ba đi ăn nhà hàng, mua sâm nhung tổ yến, áo quần lụa là. Chỉ cần con sống hạnh phúc, có công ăn việc làm ổn định là ba mẹ mãn nguyện lắm rồi. Con đi học xa mỗi khi nản lòng hay vấp ngã lại nhớ về ba mẹ để cố gắng mà đứng lên.

Mùa nối mùa, năm nối năm thành vòng tuần hoàn bất tận. Cỏ cây có sinh sôi rồi úa tàn, con người có vòng luân hồi sinh diệt, chỉ có tình thương của mẹ cha là tồn tại mãi mãi chẳng bao giờ nhạt phai. Hôm nay con đến chùa đốt nén nhang cầu mong mẹ cha đời đời bình an. Trời đã vào thu đêm nay trăng tròn vành vạnh, con nhớ cãi chõng tre con và ba thường nằm ngắm trăng, con nhớ khoảng sân trước nhà với hàng cây xào xạc. Rằm tháng bảy này, con chẳng thể nấu cho ba mẹ chén chè trôi nước, chẳng thể ở bên ôm ba vào lòng như những ngày thơ bé, chẳng thể nắm đôi tay khô gầy của mẹ mà hít hà mùi da thịt. Rằm tháng tám của nhiều năm trước ba mẹ mua bánh chưng bánh dẻo, đèn ông sao lấp lánh. Rằm tháng bảy của những năm về sau con sẽ luôn thương yêu, chăm sóc và đỡ đần mẹ cha. Khi còn nhỏ, con như cây non dựa vào mẹ cha mà lớn lên. Khi cha mẹ về già con sẽ là thân cây cao đầy nhựa sống bên mẹ cha mỗi mùa mưa bão. Hãy tin ở con ba mẹ nhé.

“Chắp tay khấn nguyện ông trời
Cầu cho Cha Mẹ trọn đời bình yên
Chẳng còn lo lắng ưu phiền
Chẳng còn đau khổ triền miên tháng ngày
Cầu mong đức Phật dang tay
Chở che Cha Mẹ khỏi đắng cay đời người
Cho Cha Mẹ lấy lại nụ cười
Cho Cha Mẹ mãi suốt đời bên con!”

Min Shushi



  • Gửi từ Hiến Thu - shushi_triples@


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top