Trong tình yêu không có chữ "giá như"
2017-11-20 01:30
Tác giả:

Chiều cuối thu bên tách coffe bên ban công cũng không làm cho đôi tay ấm lên được. Nơi cuối góc đường công viên trên từng ghế đá các cặp đôi đang bên nhau lưu luyến nhìn những chiếc lá cuối cùng rơi khỏi cành cây. Cũng một chiều thu như thế ta vô tình gặp nhau em nhỉ. Anh và em hai con người của tuổi 18 chưa hề quen biết thế mà cứ như đã gặp tự bao giờ.
Anh đã từng nghe người ta nói về tình yêu sét đánh nhưng chưa bao giờ anh nghĩ là có thật. Em người con gái làm anh phải xao xuyến ngay phút đầu bởi nụ cười và ánh mắt. Lúc đó anh tự hỏi rằng phải chăng anh đã yêu một người xa lạ đó là em.
Và con tim anh mách bảo rằng đúng anh đã yêu em ngay từ lần gặp ấy. Em từng hỏi anh vì sao anh lại yêu em? Anh chẳng bao giờ có thể có câu trả lời cho em được. Bởi lúc đó mọi thứ đối với anh không quan trọng nữa bởi vì anh yêu em, anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về thế giới của em.
Anh đến với em trái tim của một người lần đầu được yêu được thương. Nhưng em lại mang trái tim lạnh lẽo và sự hoài nghi bởi đã tổn thương. Em biết không anh giận lắm, anh giận người đã gieo cho em sự cô đơn và đau khổ. Để rồi khi anh muốn được sưởi ấm trái tim em gặp muôn vàn khó khăn và trắc trở. Để em phải khó khăn mở lòng đón nhận một tình cảm mới. Như những người yêu cái cuối thu đẹp đẽ chưa sẵn lòng đánh đổi với mùa đông lạnh giá.

Em xinh đẹp như bầu trời mùa thu vậy, nhưng với anh em là mùa đông băng giá. Vì những tổn thương mà em khép mình trong cô đơn.
Em biết không lúc đó anh chỉ ước rằng anh mang trong mình một ngọn lửa có thể đốt cháy hết băng giá trong tim em. Để có thể làm cho em cười trên đôi môi và cười trong ánh mắt.
Nhưng rồi anh chợt nghĩ chắc ông trời cho ta gặp nhau giữa sự giao thoa thu đông. Là bản tình ca đẹp nhất khi thu mang những cái gì đẹp nhất để bao nhiêu người lưu luyến. Thì đông lại mang theo những cái khiến ta phải nhớ nhưng. Cũng như anh và em rồi sẽ gặp được những điều tốt đẹp ở phía trước. Và anh chỉ ước rằng giá như chúng mình đừng gặp nhau mùa thu ấy mà mà là mùa xuân thì chúng ta bây giờ có lẽ đã bước đi chung trên một con đường.
Nhưng trong tình yêu giá như là chưa đủ phải không em?
© Cường Phan Bá – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.