Trong mùa đại dịch, chúng ta càng tự hào hơn về đất nước Việt Nam
2020-03-13 01:22
Tác giả:
Vũ Tiến Hưng Vũ Tiến Hưng
blogradio.vn - Cô mong rằng, trong mùa đại dịch các em sẽ thấy tự hào hơn về đất nước Việt Nam, luôn tin tưởng vào Đảng và chính phủ. Các em sẽ yêu nhiều hơn về mái trường, về thầy cô, nơi đã chắp cánh cho ước mơ của các em bay cao, bay xa. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, nhà trường, thầy cô sẽ luôn làm những gì tốt nhất có thể để mang lại mọi điều tốt nhất cho các em.
***
Các em học sinh thân mến!
Vậy là cũng khá lâu rồi đấy nhỉ từ khi dịch Covide tràn về. Cũng kể từ đó, cô trò mình phải xa nhau. Hôm nay, cô tới trường, khi bước vào cửa lớp, lòng cô xôn xao một cảm xúc khó tả, cảm giác trống vắng lạ thường. Cảnh vật vẫn thế, có điều chỉ hơi im ắng, thiếu tiếng nô đùa, tiếng cười hồn nhiên, ngây thơ đến lạ của các bạn học trò tinh nghịch nhưng đáng yêu lạ thường. Và cô thấy nhớ những cô cậu học trò của mình biết bao!
Các em thân yêu của cô!
Các em đang được nghỉ một kì nghỉ khá dài. Cô biết các em cũng nhớ trường, nhớ lớp lắm phải không? Cô vẫn còn lưu giữ tin nhắn của từng bạn gửi cho cô trong mùa đại dịch: "Cô ơi, em muốn đến trường", "Cô ơi, em nhớ cô và các bạn lắm ạ", "Cô ơi, bao giờ được đi học ạ". Những dòng tin nhắn của các em khiến lòng cô nghẹn ngào, chẳng kìm được nước mắt. Nhưng cô rất đỗi tự hào bởi các học trò của cô đã có những tình thật đáng quý về mái trường, về thầy cô, bè bạn.
Các em ạ! Thế giới nói chung và đất nước chúng mình nói riêng đang phải đối mặt với thử thách không hề nhỏ. Đó là bệnh dịch Covide 19 lan tràn. Đây là một dịch bệnh có khả năng lây lan nhanh và trên diện rộng. Đất nước mình đang gồng lên để ngăn chặn dịch bệnh lây nhiễm lan tràn, tiến tới chấm dứt hoàn toàn để bảo vệ sức khỏe cho tất cả mọi người, để các em lại được đến trường, đến lớp như xưa.
Dẫu biết sẽ nhiều khó khăn, nhưng cô tin đất nước mình nhất định sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này các em ạ. Các em có biết tại sao không?
Bởi Đảng, chính phủ mình luôn sáng suốt, luôn đặt an toàn của người dân lên vị trí tiên phong. Các em có thấy hình ảnh của phó thủ tướng Vũ Đức Đam - người con Thanh Miện quê Hải Dương chúng ta - người mà cô kính trọng gọi bằng tiếng thân thương, gần gũi " Bác Đam" đăm chiêu, trăn trở, lo lắng, trắng đêm không chợp được mắt khi ca nhiễm thứ 17 xuất hiện trên mảnh đất trái tim Hà Nội. Bác luôn sát sao, chỉ đạo tận tình với tình thương yêu dân thực sự để ngăn dịch bệnh. Các em có thấy hình ảnh các anh bộ đội cụ Hồ xuống tận rừng sâu để ở nhường chỗ cho dân mình cách li... Các em có thấy xe cảnh sát chở đến tận nơi lương thực cho bà con lúc khó khăn, hoạn nạn. Rồi tuổi trẻ Việt Nam xung phong được đến chăm sóc người ở khu cách li bị nghi nhiễm, bất chấp hiểm nguy có thể đến với mình. Bao nhiêu tổ chức, cá nhân bỏ tiền mua khẩu trang phát miễn phí cho dân. Tất cả, tất cả những hình ảnh ấy thật đẹp phải không các em?
Còn ở mái trường, nơi các em đang học tập thì sao? Trong những ngày vắng trò, các thầy cô vẫn không hề ngừng nghỉ, vẫn đến trường hàng ngày phun sát khử trùng, dọn dẹp vệ sinh trường lớp thật sạch sẽ, chuẩn bị thật kĩ càng từ chỗ rửa tay, từ bánh xà phòng... để chào đón các em khi trở lại trường. Và cả rặng cây trước cửa lớp mình, ngày ngày cô vẫn tới thăm nom, để khi mùa dịch qua đi, khi trở lại mái trường các em sẽ có một không gian học tập sạch sẽ, và đẹp các em ạ.
Cô mong rằng, trong mùa đại dịch các em sẽ thấy tự hào hơn về đất nước Việt Nam, luôn tin tưởng vào Đảng và chính phủ. Các em sẽ yêu nhiều hơn về mái trường, về thầy cô, nơi đã chắp cánh cho ước mơ của các em bay cao, bay xa. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, nhà trường, thầy cô sẽ luôn làm những gì tốt nhất có thể để mang lại mọi điều tốt nhất cho các em.
Điều mong mỏi của một giáo viên chủ nhiệm như cô, trong những ngày ở nhà, các em hãy làm những việc hữu ích nhé: Tự phòng bệnh cho bản thân mình, cho gia đình, không quên ôn bài và tuyên truyền những hiểu biết mà các em đã được thầy cô, nhà trường trang bị tới tất cả mọi người.
Cô tin tưởng với tinh thần đoàn kết, trên dưới một lòng của Đảng, của toàn dân, dịch Covide sẽ sớm dập tắt tại Việt Nam, để các em lại được tới trường cùng cô tìm tòi kiến thức. Trong mùa đại dịch, cô càng thấm nhuần những câu thơ của nhà thơ Tố Hữu:
"Ôi! Việt Nam xứ sở lạ lùng
Đến em thơ cũng hóa những anh hùng
Đến ong dại cũng chở thành chiến sĩ
Và hoa lá cũng đơm thành vũ khí"
Cuối thư, cô mong các em mạnh khỏe, luôn tin tưởng vào ngày mai tươi sáng. Yêu các em. Mong ngày gặp lại! Chào thân ái!
© Vũ Tiến Hưng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Nỗi cô đơn tháng ba
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.