Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trong mùa đại dịch, chúng ta càng tự hào hơn về đất nước Việt Nam

2020-03-13 01:22

Tác giả: Vũ Tiến Hưng Vũ Tiến Hưng


blogradio.vn - Cô mong rằng, trong mùa đại dịch các em sẽ thấy tự hào hơn về đất nước Việt Nam, luôn tin tưởng vào Đảng và chính phủ. Các em sẽ yêu nhiều hơn về mái trường, về thầy cô, nơi đã chắp cánh cho ước mơ của các em bay cao, bay xa. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, nhà trường, thầy cô sẽ luôn làm những gì tốt nhất có thể để mang lại mọi điều tốt nhất cho các em.

***

Các em học sinh thân mến!

Vậy là cũng khá lâu rồi đấy nhỉ từ khi dịch Covide tràn về. Cũng kể từ đó, cô trò mình phải xa nhau. Hôm nay, cô tới trường, khi bước vào cửa lớp, lòng cô xôn xao một cảm xúc khó tả, cảm giác trống vắng lạ thường. Cảnh vật vẫn thế, có điều chỉ hơi im ắng, thiếu tiếng nô đùa, tiếng cười hồn nhiên, ngây thơ đến lạ của các bạn học trò tinh nghịch nhưng đáng yêu lạ thường. Và cô thấy nhớ những cô cậu học trò của mình biết bao!

Các em thân yêu của cô!

Các em đang được nghỉ một kì nghỉ khá dài. Cô biết các em cũng nhớ trường, nhớ lớp lắm phải không? Cô vẫn còn lưu giữ tin nhắn của từng bạn gửi cho cô trong mùa đại dịch: "Cô ơi, em muốn đến trường", "Cô ơi, em nhớ cô và các bạn lắm ạ", "Cô ơi, bao giờ được đi học ạ". Những dòng tin nhắn của các em khiến lòng cô nghẹn ngào, chẳng kìm được nước mắt. Nhưng cô rất đỗi tự hào bởi các học trò của cô đã có những tình thật đáng quý về mái trường, về thầy cô, bè bạn.

Các em ạ! Thế giới nói chung và đất nước chúng mình nói riêng đang phải đối mặt với thử thách không hề nhỏ. Đó là  bệnh dịch Covide 19 lan tràn. Đây là một dịch bệnh có khả năng lây lan nhanh và trên diện rộng. Đất nước mình đang gồng lên để ngăn chặn dịch bệnh lây nhiễm lan tràn, tiến tới chấm dứt hoàn toàn để bảo vệ sức khỏe cho tất cả mọi người, để các em lại được đến trường, đến lớp như xưa.

Dẫu biết sẽ nhiều khó khăn, nhưng cô tin đất nước mình nhất định sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này các em ạ. Các em có biết tại sao không?

Bởi Đảng, chính phủ mình luôn sáng suốt, luôn đặt an toàn của người dân lên vị trí tiên phong. Các em có thấy hình ảnh của phó thủ tướng Vũ Đức Đam - người con Thanh Miện quê Hải Dương chúng ta - người mà cô kính trọng gọi bằng tiếng thân thương, gần gũi " Bác Đam" đăm chiêu, trăn trở, lo lắng, trắng đêm không chợp được mắt  khi ca nhiễm thứ 17 xuất hiện trên mảnh đất trái tim Hà Nội. Bác luôn sát sao, chỉ đạo tận tình với tình thương yêu dân thực sự để ngăn dịch bệnh. Các em có thấy hình ảnh các anh bộ đội cụ Hồ xuống tận rừng sâu để ở nhường chỗ cho dân mình cách li... Các em có thấy xe cảnh sát chở đến tận nơi lương thực cho bà con lúc khó khăn, hoạn nạn. Rồi tuổi trẻ Việt Nam xung phong được đến chăm sóc người ở khu cách li bị nghi nhiễm, bất chấp hiểm nguy có thể đến với mình. Bao nhiêu tổ chức, cá nhân bỏ tiền mua khẩu trang phát miễn phí cho dân. Tất cả, tất cả những hình ảnh ấy thật đẹp phải không các em?

Còn ở mái trường, nơi các em đang học tập thì sao? Trong những ngày vắng trò, các thầy cô vẫn không hề ngừng nghỉ, vẫn đến trường hàng ngày phun sát khử trùng, dọn dẹp  vệ sinh trường lớp thật sạch sẽ, chuẩn bị thật kĩ càng từ chỗ rửa tay, từ bánh xà phòng... để chào đón các em khi trở lại trường. Và cả rặng cây trước cửa lớp mình, ngày ngày cô vẫn tới thăm nom, để khi mùa dịch qua đi, khi trở lại mái trường các em sẽ có một không gian học tập sạch sẽ, và đẹp các em ạ.

Cô mong rằng, trong mùa đại dịch các em sẽ thấy tự hào hơn về đất nước Việt Nam, luôn tin tưởng vào Đảng và chính phủ. Các em sẽ yêu nhiều hơn về mái trường, về thầy cô, nơi đã chắp cánh cho ước mơ của các em bay cao, bay xa. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, nhà trường, thầy cô sẽ luôn làm những gì tốt nhất có thể để mang lại mọi điều tốt nhất cho các em.

Điều mong mỏi của một giáo viên chủ nhiệm như cô, trong những ngày ở nhà, các em hãy làm những việc hữu ích nhé: Tự phòng bệnh cho bản thân mình, cho gia đình, không quên ôn bài và tuyên truyền những hiểu biết mà các em đã được thầy cô, nhà trường trang bị tới tất cả mọi người.

Cô tin tưởng với tinh thần đoàn kết, trên dưới một lòng của Đảng, của toàn dân, dịch Covide sẽ sớm dập tắt tại Việt Nam, để các em lại được tới trường  cùng cô tìm tòi kiến thức. Trong mùa đại dịch, cô càng thấm nhuần những câu thơ của nhà thơ Tố Hữu:   

"Ôi! Việt Nam xứ sở lạ lùng

Đến em thơ cũng hóa những anh hùng

Đến ong dại cũng chở thành chiến sĩ

Và hoa lá cũng đơm thành vũ khí"

Cuối thư, cô mong các em mạnh khỏe, luôn tin tưởng vào ngày mai tươi sáng. Yêu các em. Mong ngày gặp lại! Chào thân ái!

© Vũ Tiến Hưng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Nỗi cô đơn tháng ba

                      

Vũ Tiến Hưng Vũ Tiến Hưng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

back to top