Trời cao có mắt
2024-02-18 04:20
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi cũng hay theo má đi chùa những lúc còn nhỏ, rồi chẳng biết từ lúc nào tôi thấy rất thích được đến chùa. Ở đó có sự trang nghiêm, có sự tĩnh lặng, ở đó nhắc người ta về những điều thánh thiện của cuộc đời, và cũng ở đó tôi luôn luôn thấy lòng mình bình yên hơn, an toàn hơn.
***
Mọi người nghe câu này chắc sẽ biết ngay tôi muốn viết về vấn đề gì. Đúng vậy, hôm nay tôi muốn viết về tâm linh, là thế giới tâm linh mà mọi người hay thường nói hay thường nghe thấy. Mà rất nhiều năm gần đây thì từ vựng này, là tâm linh đã là một từ cửa miệng quen thuộc của rất nhiều người, thậm chí người ta còn tổ chức những tour du lịch tâm linh. Tôi muốn viết về một thế giới của sự tôn kính, của sự thờ cúng, của sự tín ngưỡng, của những điều huyền bí và bí ẩn mà ngay cả nền khoa học hiện đại tiến bộ nhất cũng chẳng thể tìm ra được những điều bí mật ấy.
Là tâm linh.
Trong khuôn khổ bài viết nhỏ này, tôi muốn viết về hai đạo nổi tiếng nhất mà người ta thường theo nhất, là đạo phật và đạo thiên chúa giáo. Tôi còn biết có nhiều đạo khác tồn tại nữa nhưng tôi không rành, và nói thật là những hiểu biết và kiến thức của tôi về tâm linh cũng rất hạn chế. Tôi muốn nhắc lại với mọi người câu nói ấy, là trời cao có mắt, một câu nói đã trở thành câu cửa miệng quen thuộc được truyền trong khắp nhân gian từ rất lâu rồi. Từ đời này qua đời khác, để khi có một sự việc một câu chuyện hay một cảnh đời nào đó có một kết thúc hợp với lòng người hợp với lẽ phải thì người ta hay thốt lên như vậy, là trời cao có mắt. Hoặc ngược lại thì người ta lại kêu lên, ông trời ơi sao ông không có mắt, sao ông không ngó xuống mà coi.

Tôi là một người theo đạo phật, tôi không chủ động chọn đạo cho mình, là tôi theo đạo phật là theo với truyền thống gia đình ba má tôi. Tôi được ba má dẫn lên chùa và quy y từ nhỏ, nghĩa là tôi có được pháp danh, là tôi đã là con của nhà phật, má tôi nói vậy đó nên tôi biết vậy. Rồi tôi được má tôi rèn cho việc ăn chay, cứ một tháng là tôi ăn chay bốn ngày. Là ngày mười bốn và ngày mười lăm mà người ta hay gọi là ngày rằm, và ngày ba mươi và mồng một, nếu tháng nào thiếu thì tôi ăn vào ngày hai chín, là tính theo lịch âm của mỗi tháng đó. Tôi thích ăn chay, thật sự như vậy, tôi thấy ăn chay thì việc nấu ăn được nhẹ nhàng và sạch sẽ hơn, vì chỉ ăn toàn rau củ chứ không có thịt cá. Rồi càng lúc càng lớn lên tôi thấy người ta đã chế biến nhiều món chay đa dạng và phong phú hơn. Người ta bắt chước của những món ăn mặn như phở, như bún bò, như bánh canh, mà toàn là những thực phẩm nấu chay nên ăn vừa ngon vừa thích mắt lắm. Tôi cũng hay theo má đi chùa những lúc còn nhỏ, rồi chẳng biết từ lúc nào tôi thấy rất thích được đến chùa. Ở đó có sự trang nghiêm, có sự tĩnh lặng, ở đó nhắc người ta về những điều thánh thiện của cuộc đời, và cũng ở đó tôi luôn luôn thấy lòng mình bình yên hơn, an toàn hơn.
Những lúc lớn lên và có gia đình riêng, tôi vẫn giữ nguyên truyền thống đó của ba má đã hướng cho tôi, là ăn chay một tháng bốn ngày. Và những lúc rảnh là bất cứ lúc nào tôi vẫn đến chùa, mà phải do ông xã tôi chở đi chứ gần như tôi không đi một mình. Một năm có hai lần là tôi luôn có mặt ở chùa, đó là vào ngày mùng một tết đầu năm, tôi đến chùa hòa trong không khí tết tưng bừng của rất nhiều người ăn mặc rất đẹp, vì tết mà. Tôi thắp những nén nhang để cầu mong sức khỏe và sự bình an cho tất cả gia đình, cho tất cả mọi người. Và một lần nữa là ngày mùng tám âm lịch, tức là sau tết một tuần, để cúng cầu an vào đầu năm. Ý nghĩa của lễ cúng cũng vậy, là cầu mong sự khỏe mạnh và mọi việc được hanh thông trong suốt một năm.
Tôi viết vậy chắc mọi người đã tìm ra được câu trả lời cho chính mình rồi, là tâm linh có tồn tại trong cuộc đời này không. Tôi nghĩ chẳng những tâm linh đã có mặt đã tồn tại từ rất lâu rồi trong cuộc sống của con người, từ những việc nhỏ nhất gần gũi nhất và thân thuộc nhất của con người như ăn như uống như đi lại và cả trong những sinh hoạt cá nhân đời thường nữa. Tâm linh ở ngay trong chính tâm hồn trong cơ thể của mỗi người. Mà tôi tin cho dù người ta có theo đạo hay không theo đạo thì chỉ cần tâm của người ta luôn sống hướng thiện và luôn nghĩ luôn mong những điều tốt đẹp cho mọi người thì đó là chính là tâm linh. Vì tôi là một người theo đạo phật, mà trong kinh phật hay trong khắp những ngôi chùa mà tôi đã được tới thì người ta luôn răn dạy con người cố gắng làm những điều lành điều thiện, tránh xa cái ác và những điều ác độc.
Tôi dừng lại về đạo phật ở đây, tôi chỉ muốn nói tâm linh trong chính những suy nghĩ những cảm xúc của tôi là sống ngay thẳng, làm việc tốt và biết căm giận trước tội ác, vậy thôi. Và tôi thấy câu nói đó của nhân gian ngày nào vẫn luôn còn nguyên giá trị cho dẫu là ngàn đời sau nữa, tôi mong con người luôn hãy nhớ như thế, là trời cao có mắt.
Tôi viết một chút về đạo thiên chúa giáo, là một đạo cũng có rất đông người theo không kém đạo phật. Mà tôi cũng hay đi vào nhà thờ những dịp lễ giáng sinh, tôi đi vào một phần vì tò mò và một phần là đi chơi trong đêm giáng sinh, tôi thấy những nhà thờ cũng rất tôn nghiêm chẳng kém gì những chùa chiền bên đạo phật của tôi. Rồi người ta làm lễ người ta hát nhiều bài hát rất hay, đã có nhiều lần tôi như bị chìm đắm trong một cảm xúc khó tả, một cảm xúc của sự linh thiêng của sự kính trọng của những con chiên đang hướng về chúa. Và tôi nghĩ cho dù là đạo nào đi nữa thì người ta vẫn cầu mong những điều tốt đẹp nhất cho cuộc sống này, cho cuộc đời này. Người ta vẫn khuyên răn con người nên biết làm những việc thiện và có ích, sống chan hòa và yêu thương nhau.
.jpg)
Tôi có thể làm một phép so sánh về hai đạo rất nổi tiếng ở đất nước tôi như sau:
Với đạo phật thì tôi và mọi người theo đạo phật đều ăn chay, nhưng cách ăn chay của chúng tôi là ăn toàn rau củ, cấm tuyệt đối những món có chất tanh như thịt cá như thịt các loại gia súc gia cầm. Còn bên đạo thiên chúa thì người ta cũng ăn chay, nhưng cách ăn chay của họ là được ăn tất cả những món ăn chỉ không được ăn thịt mà thôi.
Với đạo phật chúng tôi thì chúng tôi thường hay đi chùa những ngày rằm và mùng một mỗi tháng, là tính theo lịch âm như tôi đã viết ở trên. Còn bình thường ai muốn đến chùa đều được, vì nhà chùa luôn mở rộng cửa cho tất cả mọi người. Còn bên đạo thiên chúa thì người ta thường đến nhà thờ vào chiều chủ nhật mà người ta gọi là đi lễ, là tất cả những chiều chủ nhật trong tuần trong tháng.
Với cả hai đạo thì chúng tôi có điểm chung là luôn cầu mong những chuyện tốt đẹp đến với cuộc sống này, nhưng cách lạy và cách cầu khấn trước phật trước chúa là khác nhau với những tiếng những câu chào khác nhau. Bên phật chúng tôi hay nói là a di đà phật hoặc nam mô a di đà phật, còn bên đạo thiên chúa thì người hay nói ngắn gọn hơn, chỉ đúng có một từ, là amen.
Vậy đó, tôi thấy tâm linh thật đơn giản, tâm linh chính là cách sống và cách đối mặt với cuộc sống của mỗi người, nên đã từ rất lâu đó là một phần đời quan trọng không thể vắng mặt trong cuộc đời này. Tôi hay nhìn và hay quan sát nhiều người khi đi chùa lắm, tôi thấy tất cả họ đều có một điểm chung giống nhau là khi họ chắp tay ngước nhìn lên phật trên cao với tất cả lòng thành kính và cả niềm tin tưởng. Những đôi mắt của họ đều ánh lên một vẻ ngời sáng khó tả, để tôi lại hay nhớ đến bài hát này - “Những đôi mắt mang hình viên đạn” của nhạc sĩ Trần Tiến, tôi thích những câu hát này đến nao lòng:
“Đoàn quân vội đi, đi về biên giới
Cũng từ biên giới về, những bầy trẻ nhỏ
Đoàn quân lặng im, nhìn đàn em bé
Một đôi mắt đen xoe tròn
Một đôi mắt mang hình viên đạn
Một đôi mắt sáng lên cháy lên muôn ngàn ánh lửa
Kìa đôi mắt quê hương, trông theo đoàn quân
Người chiến sĩ, hãy giữ lấy
Trút lên quân xâm lược dã man”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hẹn Yêu Ngày Sóng Gió Lặng Yên | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






