Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trái tim đau

2023-08-23 02:10

Tác giả:


blogradio.vn - Bây giờ sắp bước vào tuổi già rồi mà rất nhiều lần chị vẫn nhớ anh như hôm nào mới yêu nhau, mới biết tình yêu thật kỳ lạ.

***

Trân ngồi im lặng trước bàn làm việc, có lẽ trời đã khuya, ông xã cô đi công tác rồi. Đèn phòng của con vẫn còn sáng, lúc nãy cô có ghé vào đặt ly sữa trên bàn cho con, Trân thấy con chăm chú với một mớ những đề thi mẫu, con giống cô ở điểm đó. Dù chưa phải là năm cao điểm, dù con thừa biết đó là những đề thi vượt quá sức con vì con chưa học đến, nhưng ước mơ bước vào ngôi trường đại học tốp đầu kia có lẽ rất nóng trong con nên con luôn tự tìm tòi và tự mày mò giải đề, khi nào quá khó thì hỏi thầy hỏi cô ở lớp ở trường.

Đèn phòng cô cũng còn sáng, bình thường Trân ít thức khuya lắm, chỉ trừ những lúc có công việc gì đó cần kíp và khẩn cấp, còn lại cô luôn đi ngủ tầm khoảng mười giờ. Cô tâm niệm sắc đẹp người phụ nữ dễ nhanh phai theo thời gian, mà thức khuya nhiều sẽ làm phụ nữ già nhanh và rất nhanh xuống sắc. Trân biết mình không đẹp không xinh nên cô càng phải ý thức gìn giữ vẻ bên ngoài một chút khi cô biết thời gian khắc nghiệt đang in dấu lên gương mặt và cơ thể mình.

Nhưng đêm nay cô thức khuya.

Không phải vì ông xã cô đi công tác, nếu anh ở nhà cô cũng vẫn phải thức, vì những suy nghĩ cho một bài mới cứ nung nấu trong cô từ lúc sáng đến giờ. Khi cô gặp chị ấy, người phụ nữ cuối cùng một cách đầy bất ngờ, vậy là đủ cho những gì cô sẽ viết.

Tất cả họ, những người phụ nữ ấy, đều rất giống nhau ở chỗ họ đều yêu rất sâu yêu rất đậm và rồi xa người họ yêu. Họ rất giống nhau ở chỗ cứ sống mãi và yêu mãi với người yêu của họ, họ không yêu thêm ai khác và không lập gia đình. Và họ rất giống nhau ở chỗ mỗi người đều có một trái tim đau vì người yêu mình thưở nào lại kết hôn và sống một cuộc đời không có họ hiên diện.

Và tất cả họ đều lớn tuổi hơn Trân.

Trân ngồi đối diện với chị, đó là một phụ nữ hơi gầy và nhỏ nhắn, nhìn chị còn rất trẻ so với tuổi. Chị mời Trân vào nhà một cách vui vẻ, chị nói Trân cứ tự nhiên vì lâu rồi chị mới có người để trò chuyện và tâm sự vì chị ít đi ra ngoài. Trân cũng thấy dễ dàng hơn vì những chuyện tế nhị chạm đến nỗi đau của người khác thì cô phải rất khéo léo và dè dặt khi vào chuyện.

Chị xa anh vì anh phải theo gia đình ra nước ngoài chứ không có chuyện ai hết yêu ai. Anh chị xa nhau đúng lúc anh chị đang rất yêu nhau và cả hai nhà ba mẹ đều biết là chỉ còn đám cưới, đến nỗi mọi người đã tính tới chuyện cho anh chị cưới nhau rồi chị theo anh luôn. Nhưng ngày đó thủ tục giấy tờ nhiêu khê lắm, mà thời gian đó mẹ chị đang bệnh nặng, chị lại là con gái lớn trong gia đình, chuyện chuẩn bị cho đám cưới cứ cập rập này nọ nên không kịp, vậy là anh đi.

- Nhưng em nghĩ anh có thể quay về sau đó để cưới chị mà?

Chị cũng nghĩ vậy, mọi người và bạn bè cũng nghĩ vậy, nhưng anh đi luôn biền biệt mười mấy năm trời không quay về, chỉ có những lá thư đầy nỗi nhớ anh gởi về cho chị. Anh nói qua đó anh nhọc nhằn mưu sinh còn khổ hơn ở đất nước mình, anh bảo chị đi lấy chồng đi vì chắc anh không thể quay về. Anh đâu biết chị cứ ra vào trông ngóng anh bao ngày, chị cứ mong bất chợt một lúc nào đó anh lại đứng trước cổng nhà và gọi to tên chị, rồi chị lại chạy ra mở cổng cho anh như mọi lần. Nhưng hết xuân rồi hạ rồi thu rồi đông rồi bao năm cứ trôi qua nên chị biết anh không về nữa, nhiều người cũng khuyên chị nên lập gia đình vì đã hết tuổi trẻ rồi, cũng có người ướm ý mở lời nhưng chị không thể yêu nữa. Tim chị càng đau thì chị càng biết rõ chị không thể yêu nữa, anh đã mang theo luôn trái tim chị. Lá thư cuối anh gởi chị là anh nói anh sẽ lập gia đình bên đó, chị viết lại vài dòng chúc anh hạnh phúc.

Chị im lặng vài giây rồi lại mỉm cười nhìn Trân.

- Chuyện đã qua lâu rồi mà cũng chẳng có ai nhắc lại, chắc họ sợ chị buồn, hôm nay em đến chơi và nói chuyện cùng chị sao chị lại thấy vui. Chị vẫn rất yêu anh, qua bao tháng năm chị vẫn rất yêu anh như ngày nào. Mỗi khi nhớ và nghĩ về anh thì tim chị vẫn đau, cuộc đời chị chỉ có tình yêu dành cho anh là duy nhất.

Người phụ nữ thứ hai có cùng một trái tim đau như chị lại lên chức bà ngoại rồi. Chị nói với Trân ai nhìn vào cũng nghĩ là bà ngoại ruột, nhưng thật ra đó là cháu ngoại của em gái chị.

- Chị và anh còn yêu đến tận bây giờ và suốt đời luôn em, đến khi chị không còn thở nữa, chắc em biết câu thơ này:

“Biết yêu anh ngay cả khi chết đi rồi”

Anh lập gia đình với một người khác khi vẫn còn yêu chị, chắc em thắc mắc hả? Lúc đó nhiều người cũng nói anh giả dối, chỉ có chị biết rõ vì sao như vậy. Ba mẹ anh làm ăn bị thua lỗ sao đó nghe nói trắng tay luôn, rồi để cứu cái gia sản đã nhiều năm đã nhiều công sức gầy dựng nên ba anh ép anh phải cưới cô ấy, một tiểu thư con nhà rất giàu. Cô ấy rất yêu anh và gia đình cô ấy sẵn sàng rót tiền vào để vực dậy kinh tế gia đình anh, vậy là vì chữ hiếu nên anh gật đầu.

- Em nghe nói chị vẫn đến dự đám cưới anh?

Chị cười:

- Đúng rồi, chị đến để chúc mừng hạnh phúc cho anh rồi đêm đó chị thức trắng. Lúc đó không chỉ trái tim chị đau mà chị nghe nỗi đau đang lan ra khắp cơ thể, gần sáng chị bị kiệt sức nên đã xỉu đi. Em gái chị phải đưa chi vào bệnh viện cấp cứu, rồi không biết sao anh nghe tin đã chạy vào, đó là lần cuối cùng anh nắm tay chị. Chị không khóc, chị chỉ nói cùng anh là chị sẽ sống vậy suốt đời, chị không bi quan, chị chỉ không thể yêu ai khác ngoài anh.

- Anh chị có hay gặp lại nhau không?

- Cũng đôi lần. Rồi cô ấy, là vợ của anh cũng nói với chị là anh chỉ yêu mình chị, còn chị mang theo tình yêu của anh. Tình yêu chị dành cho anh trút hết vào công việc, chị làm kinh doanh mà em. Có những lúc thấy có thật nhiều tiền nhưng lòng thì trống rỗng, tim mình vẫn hoang vắng, hạnh phúc vẫn xa vời nơi đâu. Bây giờ sắp bước vào tuổi già rồi mà rất nhiều lần chị vẫn nhớ anh như hôm nào mới yêu nhau, mới biết tình yêu thật kỳ lạ.

Trân ra về mà cứ phảng phất trong cô gương mặt với nét u buồn của chị ấy, dù giọng nói của chị luôn cố pha vào những âm sắc vui vẻ.

Sáng nay Trân đã gặp người phụ nữ ấy. Thật ra vì công việc của Trân là tiếp xúc và rất nhiều khi phải chạm vào những vết thương lòng, nên cô nghĩ sẽ giảm bớt đi những nỗi đau trong những gì cô viết và phải tăng lên nhiều niềm vui, để một ai đó nếu có thời gian hay một lúc nào đó họ đọc được thì họ sẽ thấy vui hơn. Họ sẽ thấy dẫu là cuộc sống luôn còn đó nhiều niềm đau nhiều khó khăn muôn nẻo, thì họ vẫn nhặt được đâu đó trong những gì Trân viết một chút của niềm tin một chút của ánh sáng thật ấm luôn ở quanh họ.

Chị ấy đang chăm sóc hoa trong vườn, là một người bạn của Trân rủ cô đến vì cô ấy muốn mua mấy chậu cây cảnh để trang trí cho sân nhà cô ấy. Trân nghe là gật đầu liền vì sáng nay cũng ít việc và vì cô rất mê cây xanh. Trân ngạc nhiên vì sau lớp khẩu trang bịt kín và cái nón rộng là hé lộ một gương mặt phụ nữ vẫn còn nguyên nét xuân sắc của thời con gái. Cô thầm nghĩ chắc lúc trẻ chị rất đẹp, vì cái miệng cười rất có duyên và đôi mắt to của chị làm Trân thấy cứ muốn nhìn hoài.

Chị là chủ vườn hoa và đó là công việc của chị bao năm nay, khi Trân thắc mắc sao chị không thuê người để phụ chị vì vườn hoa có vẻ khá lớn thì chị cười. Chị nói chị đã quen vậy rồi nên không cần thuê người, còn nếu ai mua và cần người chuyên chở thì luôn có mấy người xe ôm phía trước. Câu chuyện của chị hơi khác với mấy câu chuyện trước, là anh không còn yêu chị nữa nên rời xa chị, còn chị nói vẫn luôn yêu anh. Chị không oán trách hay chờ đợi anh vì sau đó anh đi cưới vợ, chị quyết định nghỉ làm từ đó và chuyên tâm vào công việc trồng và chăm sóc hoa đến bây giờ. Chị nói chưa lúc nào chị ngừng nghĩ đến anh dù đã rất nhiều năm trôi qua, chị không quan tâm anh xứng đáng hay không xứng đáng, chị chỉ biết chị còn rất yêu và tim chị vẫn còn rất đau.

Trân nhìn trân trối vào màn hình mà sao mắt cô như không nhìn thấy gì. Cô đang nghĩ về những người phụ nữ, tất cả, cô cũng không biết có phải là phụ nữ thì trái tim dễ yếu mềm hơn đàn ông, hay là phụ nữ thì người ta hay giữ nỗi đau thật kín cho riêng mình hay không. Cô chỉ biết cho dù là phụ nữ hay đàn ông, khi đã yêu, cũng có rất nhiều người chỉ yêu suốt đời một người duy nhất, có người còn chờ đợi suốt đời dù họ biết sự chờ đợi chẳng đi về đâu.

Trái tim đau của các chị, những người phụ nữ ấy, thì Trân thấu hiểu và rất thấu hiểu. Cô càng hiểu sẽ chẳng có ai sẽ chẳng có một phép màu nào có thể dứt được chữ đau ra khỏi chữ trái tim với các chị. Thôi thì các chị cứ đau, nếu điều đó làm các chị thấy còn yêu và được yêu. Các chị cứ đau để biết trái tim mình sẽ còn yêu hoài suốt đời, dù là bảy mươi hay tám mươi hay chín mươi đi nữa.

Chắc các chị ấy không biết là các chị lại có thêm một người nữa yêu thương các chị, là Trân đó.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tự Yêu Lấy Chính Mình, Ngay Cả Khi Không Được Ai Yêu Thương | Radio Chữa Lành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top