Tôi muốn viết về những con người ấy
2021-07-03 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi biết các anh chị chẳng thể đọc được những dòng này, nhưng tôi vẫn viết, viết để tự mình tri ân các anh chị, để gửi đến các anh chị một lời cảm ơn từ tận đáy lòng, để tự nhắc nhở mình còn sung sướng hơn ngàn vạn người ngoài kia, trong các bệnh viện, trong các khu cách ly, và trong suốt cả chiều dài biên giới đất nước.
***
Tôi ngàn lần cảm phục các anh chị
Đó là điều đầu tiên tôi muốn nói
Không phải chỉ mới hôm qua, khi nhìn thấy tấm lưng trần bỏng rộp và đỏ lên vì sức nóng, của thời tiết và của cả bộ áo quần kín mít từ đầu đến chân ấy, tôi mới lặng người đi. Khi nhìn những bóng người nằm dài trên nền nhà, sải tay sải chân mặc kệ bao ánh nhìn của mọi người, vì họ đã quá mệt, thậm chí có những người phải được tiếp nước, phải tạm dừng công việc vì kiệt sức.
Họ để nguyên bộ áo quần ấy, suốt ngày, trong giờ làm cũng như giờ nghỉ, vì họ hiểu được cứ mỗi lần thay ra là mỗi lần phải vứt bỏ đi và mặc vào áo quần mới.
Đó là nguyên tắc bắt buộc trong phòng chống dịch, nên với họ, việc tiết kiệm được lúc nào là quý lúc đó. Vì cả nước đã và đang rất khó khăn từ hơn một năm qua, từ khi dịch bệnh hoành hành cả thế giới, đến tận hôm nay, và được dự báo sẽ còn kéo dài, chưa thể hết ngay được trong ngày một ngày hai.
Mỗi ngày, số ca nhiễm là bao nhiêu được thông báo rộng rãi trên toàn quốc, nhưng số lượng các bác sĩ y sĩ y tá điều dưỡng, tất cả những người trực tiếp cứu chữa và chăm sóc cho các bệnh nhân dương tính thì chẳng có con số chính xác, vì việc đó là không cần thiết, chỉ cần biết đó là những người ở tuyến đầu chống dịch, như mọi người hay nói vậy, thầm lặng trong công việc, nỗ lực dốc hết sức cho việc dành lại tính mạng và mang lại sức khỏe cho cả cộng đồng.
Số ca nhiễm ở con số chục, rồi con số trăm, để thấy sự cố gắng và sức chịu đựng phi thường, một tinh thần làm việc kiên cường của đội ngũ những người thầy thuốc, những người lương y, tôi muốn gọi chung như thế, mới tuyệt vời làm sao.
Tôi không muốn so sánh, nhưng hiện tại tôi đang được ngồi trong một căn phòng rộng rãi, thoáng mát, làm công việc tôi yêu thích, bên trái là một ly nước lọc thật đầy, muốn uống lúc nào cũng được, bên phải là cái quạt máy làm tôi dễ chịu trong cái nắng nóng khủng khiếp của những ngày tháng này.
Còn các anh chị
Mọi người chỉ nhìn thấy được những đôi mắt sau những tấm chắn
Tôi nhìn thấy các anh chị trên ti vi, trên các trang mạng, cứ mỗi lần như thế tim tôi lại căng tràn niềm yêu mến cảm phục và xúc động đến không thốt nên lời. Những đôi tay bên các bệnh nhân, những bóng người cứ dịch chuyển liên tục không ngớt giữa các giường bệnh, căng não với các ca khó, các ca có bệnh nền và các bệnh nhân lớn tuổi vốn thể trạng đã yếu sức. Tôi tự hỏi, một ngày có hai mươi bốn tiếng thì các anh chị dành cho riêng mình được mấy tiếng trong tình hình nước sôi lửa bỏng và khẩn cấp này.
Tôi chỉ biết cầu mong cho dịch qua đi, cầu mong các anh chị đủ sức khỏe để tiếp tục với công việc. Tôi không kìm được nỗi xúc động trước các anh chị, nên mới có bài viết thật nhỏ này, tôi biết có viết bao nhiêu có nói bao nhiêu cũng chẳng ghi lại hết được những gian truân vất vả mà các anh chị phải gánh chịu, phải trải qua, dù rằng đó là công việc, là chuyên môn bao lâu nay của các anh chị, nhưng bây giờ đó còn là nhiệm vụ, là trách nhiệm lớn lao khi tất cả đang đối mặt với dịch bệnh kinh khủng nhất.
Tôi biết các anh chị chẳng thể đọc được những dòng này, nhưng tôi vẫn viết, viết để tự mình tri ân các anh chị, để gửi đến các anh chị một lời cảm ơn từ tận đáy lòng, để tự nhắc nhở mình còn sung sướng hơn ngàn vạn người ngoài kia, trong các bệnh viện, trong các khu cách ly, và trong suốt cả chiều dài biên giới đất nước.
Trong giai đoạn rất khó khăn này.
Tôi viết cho các anh chị, để làm vơi bớt những trăn trở, những mong mỏi cháy lòng nơi tôi, rằng trong một ngày rất gần, dịch bệnh sẽ không còn nữa.
Tôi viết cho các anh chị, mà cũng là viết cho chính tôi.
Những chiến sĩ áo trắng, ai đó đã gọi các anh chị như thế
Tôi vẫn mỉm cười và tràn đầy yêu thương khi nghĩ về các anh chị, làm ơn, đừng kiệt sức nhé, đất nước đang rất cần các anh chị ngày đêm, đừng có thêm tấm lưng nào đỏ rát nữa, hay là vẫn có nhưng các anh chị đã nén lại một mình và giấu đi trong âm thầm.
Tôi tin là sẽ còn có bao người nữa đang muốn viết về các anh chị. Còn riêng tôi, xin một lần này gửi trọn niềm tin yêu đến những con người áo trắng.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Mong bình yên sẽ luôn bên bạn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.